Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

8 thực phẩm bạn hay ăn mà không ngờ chúng có thể gây ung thư

       Những gì có trong thực phẩm có thể là nguyên nhân làm tăng nguy cơ mắc bệnh ung thư ở nhiều người. Nếu bạn đang tiêu thụ nhiều những loại thực phẩm dưới đây thì hãy hạn chế ngay.

       Bạn không thường quan tâm xem các loại thực phẩm bạn đang ăn hàng ngày có thể chứa chất gây ung thư hay không. Nhưng với gần 1,5 triệu người được chẩn đoán mắc một số loại ung thư chỉ trong năm ngoái thì rất có thể những gì có trong thực phẩm có thể là nguyên nhân làm tăng nguy cơ mắc bệnh ung thư ở nhiều người.
     Dưới đây là danh sách top 8 các loại thực phẩm hàng đầu mà bạn có nhiều khả năng tiêu thụ mỗi ngày chứa chất gây ung thư hoặc bị nghi ngờ gây ung thư.

1. Bắp rang bơ
           Những túi nhỏ bỏng ngô rất thuận tiện để cho vào trong lò vi sóng, và bạn sẽ không nghĩ chỉ trong một phút ngắn ngủi chúng có thể gây nguy hiểm cho sức khỏe của mình, nhưng chúng hoàn toàn làm được điều đó.
           Ngoài ra, trong bắp rang bơ còn chứa một loại hóa chất gọi là diacetyl. Chất này được biết là chất gây ung thư và có thể gây tổn hại đến phổi.

2. Cà chua đóng hộp
         Trên thực tế, hầu hết các loại thực phẩm đóng hộp là một mối quan tâm bởi mọi người luôn lo lắng về chất liệu của các vỏ hộp. Lớp vỏ của hầu như tất cả các thực phẩm đóng hộp đều được làm bằng một chất hóa học gọi là bisphenol-A, hay BPA.
Nhiều nghiên cứu về hợp chất này cho thấy nó có thể dẫn đến vô sinh , bệnh tim, và nhiều bệnh tật nguy hiểm khác.
        Và cà chua là một ví dụ điển hình do hàm lượng axit trong chúng rất cao. Đây chính là nguyên nhân sản sinh ra BPA, và những quả cà chua bên trong sẽ bị ngấm chất này từ vỏ bọc của lon. Trong thực tế mức độ BPA có thể rất cao; vì vậy bạn nên thận trọng và không nên cho trẻ con ăn chúng.

3. Thịt đã qua chế biến
         Các loại thịt đã qua chế biến như lạp xưởng, xúc xích, thịt xông khói,… đều có chứa nhiều hóa chất và chất bảo quản, như nitrat natri, giúp chúng nhìn hấp dẫn và tươi ngon hơn đó lại là những là chất gây ung thư rất nguy hiểm.

4. Trái cây phi hữu cơ
         Các loại trái cây phi hữu cơ thường bị nhiễm thuốc trừ sâu và phân bón không an toàn. Táo có lẽ là loại trái cây có chứa thuốc trừ sâu nguy hiểm nhất với hơn 98% các loại táo được kiểm tra đều chứa loại chất độc hại này. Theo sau là cam, dâu tây, và nho có chứa tới 90% dư lượng thuốc trừ sâu.
        Thuốc trừ sâu là những hóa chất độc hại đối với các loài côn trùng cũng như con người. Rửa trái cây không thể loại bỏ hoàn toàn 100% dư lượng, do đó chúng ta phải cẩn thận khi mua các loại trái cây này, cũng như phải có những cách xử lí để loại bỏ các hóa chất một cách hiệu quả nhất.

5. Dầu ăn chưa bão hòa
            Hầu hết tất cả các loại dầu ăn chưa bão hòa đều là dầu thực vật. Dầu thực vật không được chiết xuất tự nhiên như bơ, và chúng phải được loại bỏ hóa chất ngay từ đầu, sau đó chúng được biến đổi qua các khâu sản xuất và đến tay người tiêu dùng. Dầu thực vật thường xuyên được khử mùi và tạo màu để trông hấp dẫn hơn.
         Tất cả các loại dầu thực vật chứa hàm lượng axit béo Omega-6 cao.
          Tuy nhiên, việc dư thừa axit béo Omega-6 có thể gây ra nhiều vấn đề cho sức khỏe, chẳng hạn như bệnh tim và gia tăng nhiều loại bệnh ung thư khác nhau, đặc biệt là ung thư da. Bởi vậy bạn cần một sự cân bằng tốt cả hai loại Omega 3 và Omega 6, và hãy cố gắng bổ sung nhiều Omega 3 mỗi ngày. Bạn có thể làm điều này bằng cách trong bổ sung các loại thịt được chăn thả tự nhiên, cũng như các loại cá chứa nhiều chất béo như cá hồi và cá thu là một nguồn Omega 3 rất tốt.
           Các loại dầu chưa bão hòa được sử dụng để bảo quản thực phẩm đã qua chế biến và giúp chúng giữ được vẻ hấp càng lâu càng tốt. Các loại dầu chưa bão hòa gây ảnh hưởng đến cấu trúc và tính linh hoạt của màng tế bào có thể dẫn đến ung thư.

6. Đường tinh chế
            Đường tinh chế không chỉ được biết đến làm tăng đột biến mức insulin, mà còn là loại thức ăn ưa thích nhất của các tế bào ung thư, và thúc đẩy sự tăng trưởng của chúng.
           Các chất tạo ngọt giàu fructose như siro bắp (HFCS) chính là nguồn thức ăn ưa thích của tế bào ung thư, và giúp chúng sinh sôi nảy nở; bởi HFCS sẽ được chuyển hóa bởi tế bào ung thư một cách nhanh chóng và dễ dàng. Bởi vậy, chúng ta có thể hiểu rõ lý do tại sao siro bắp chứa hàm lượng fructose cao lại được coi là phạm tội tồi tệ nhất.
           Và vì bánh ngọt, bánh nướng, bánh quy, nước ngọt, nước trái cây, nước sốt, ngũ cốc, và nhiều loại thực phẩm phổ biến khác, chủ yếu là đã qua chế biến được nạp với đường tinh chế hay HFCS, đã giúp giải thích tại sao tỷ lệ ung thư ngày càng gia tăng như hiện nay.

7. Một số thực phẩm ăn kiêng
            Các thực phẩm ăn kiêng bao gồm thực phẩm đông lạnh, thực phẩm đóng gói sẵn hoặc thực phẩm "ăn kiêng", "ít béo ", bao gồm cả chế độ ăn uống natri cacbonat thường chứa aspartame, một chất hóa học, chất làm ngọt nhân tạo được nhiều cuộc nghiên cứu chỉ ra rằng nó chính là 1 trong những thủ phạm gây ra nhiều bệnh tật và bệnh tật như ung thư, dị tật bẩm sinh, và các vấn đề tim mạch.

8. Khoai tây chiên
           Khoai tây chiên không chỉ chứa hàm lượng chất béo chuyển hóa và natri cao thì chúng còn có hương vị nhân tạo, một lượng lớn chất bảo quản, và chất tạo màu.
           Khoai tây chiên được chiên ở nhiệt độ cao để làm cho chúng giòn nhưng điều này cũng khiến sản sinh ra một loại hóa chất được gọi là acrylamide, một chất gây ung thư được nhiều người biết đến và cũng được tìm thấy trong thuốc lá.


Đội Mỹ Tréo Giò



Nguyễn-Xuân Nghĩa - Người Việt 140701
"Hoa Kỳ Nhìn Từ Bên Ngoài"

 Cứu Trung Đông Hay Trấn Đông Hải?  

* Lực lượng ISIL không còn là đặc công lén lút giết người - mà thành quân chính quy *



Không, rất phụ lòng giới hâm mộ túc cầu, cột báo này không viết về trận đá hôm mùng một Tháng Bảy của đội tuyển Mỹ trong Giải FIFA 2014 mà nói về một trận đấu khác, trên sân tròn, trải rộng từ năm Mậu Ngọ 1258 tới Giáp Ngọ 2014, từ Trung Đông qua Đông Hải.... 


Mặc áo số 44, Thủ quân của đội tuyển Mỹ là Barack H. Obama hỏi người viết rằng năm 1258 có gì lạ mà nhắc tới ở đây? Thưa là nói về chuyện Đại Việt đại thắng Mông Cổ trong vòng đầu vào năm 1258 là điều vô ích. Năm đó, kinh đô Baghdad có loạn và một Vương triều Hồi giáo từng ngự trị từ năm thế kỷ trước đã tan tành dưới vó ngựa của Khả hãn Húc Liệt Ngột.

Trước khi nhìn Hoa Kỳ từ bên ngoài, tên của cột mục này, xin có vài lời về ông Húc đã...

Dưới tên Âu hóa là Hulagu Khan, đấy là cháu nội Thành Cát Tư Hãn, con trai của Đà Lôi, và em trai của Mông Kha và Hốt Tất Liệt. Trong khi Hốt Tất Liệt đi về phía Đông-Nam, đánh đâu thắng đó và lập ra Đế chế Nguyên Mông tại Trung Quốc - cho tới khi bị gẫy răng hai lần tại Việt Nam - thì Húc Liệt Ngột đưa quân về phía Tây-Nam. Ông tiến tới vùng đất nay gọi là Cận Đông, tiêu diệt Vương triều của dòng Abbas ibn ‘Abd al-Muttalib tại Baghdad và lập ra Hãn quốc Y Nhi, trải rộng từ Syria tới Iran, Georgia, Afghanistan, Armenia, Turkey và Pakistan....

Tồn tại từ 750 đến 1258, Vương triều Abbas là "Caliphate" thứ ba trong tám Caliphate Hồi giáo. Đó là thời sự vì xuất hiện trong giấc mơ năm xưa của Osama bin Laden và tuần qua hiển hiện bằng xương bằng thịt - của người khác. Hôm Chủ Nhật 29, lực lượng xưng danh ISIL, "Quốc gia Hồi giáo tại Iraq và Đông phương" (Islamic State of Iraq and the Levant) công bố việc thiết lập một Vương triều Caliphate trên vùng đất Syria và Iraq để kế thừa sự nghiệp và thực thi Giáo luật Sharia của đấng Tiên tri Mohammed trong cả thế giới Hồi giáo.

Từ giấc mơ vĩ cuồng của bin Laden trong tổ chức Al-Qaeda nguyên thủy, lực lượng ISIL phát huy khả năng cuồng sát khiến lãnh tụ còn lại của Al-Qaeda là Ayman al Zawahiri phải rợn tóc gáy mà chối bỏ. Lãnh tụ đầy bí ẩn của ISIL là Abu Bakr al-Baghdadi vừa tự xưng là Caliph, người nối dõi và là tiếng nói của đấng Tiên Tri, với những đòn tấn công dồn dập quanh Baghdad khiến Hoa Kỳ, Liên bang Nga và Iran phải cùng nhảy vào Iraq chống đỡ....


***

Lịch sử vừa sang trang: từ phương pháp khủng bố tự sát cho đến năm 2001, một số lực lượng quá khích nhất trong thế giới Hồi giáo đã tiến hành chiến tranh nổi dậy và ngày nay đe dọa một khu vực trải rộng từ Trung Đông tới Bắc Phi, Trung Á, từ Lebanon qua Syria, Iraq, tới Jordan, Egypt, Iran, Turkey và còn xa hơn nữa.... Nhưng với thủ quân Obama của đội tuyển Hoa Kỳ, chuyện "caliphate" này là cái gì đó rất lạ, có dịch là Vương triều hay Đế quốc đều chưa đủ.

Một Đế quốc do Thượng đế cai trị bằng tư tưởng mơ hồ để khích động tín ngưỡng nhưng với võ khí tàn sát rất cụ thể thì có gọi là Thần triều hay Giáo triều cũng chưa được. Phải gọi là Thiên triều Hồi giáo thì mới đúng. Thiên triều này hết là giấc mê sảng của một số người theo hệ phái Sunni, lom khom ráp lại vài mảnh cát đá trong sa mạc để xiển dương một đấng siêu hình khắt khe nào đó. Nó đã có đầy võ khí và bạc mặt lẫn các giếng dầu trong tầm đại pháo.

Từ những trang kinh mờ ảo, các phần tử cực đoan nhất đã vẩy máu như dầu loang lên tấm bản đồ làm các chiến lược gia vò đầu bứt tai mà nói về một trận đấu toàn cầu nằm trên nếp gấp của ba lục địa Âu-Á-Phi. Đấy là lúc ta hết đùa với trái banh mà nhìn vào tâm tư của Tổng thống Mỹ.

Trong sự hợp tan của thế giới Hồi giáo giữa các hệ phái Sunni, Shia, Wannabi, hay các sắc tộc Á Rập, Ba Tư, Thổ, Kurd, và nhiều sắc giáo khác quanh Địa Trung Hải, Obama không có sự lựa chọn dễ dàng để chặn đường tiến của dân quân ISIL. Kể cả vuốt mặt hợp tác với chế độ Bashar al Assad theo phái Alawi của dân Shia tại Syria, hay với Iran hoặc với Vladimir Putin – và tạm hoãn chuyện Ukraine của Âu Châu....

Nhưng đấy là lúc Tổng thống Mỹ bị gọi giật từ biển Địa Trung Hải qua một vùng biển lớn là Đông Hải, để nhìn vào một Thiên triều thứ thiệt. Đó là Trung Quốc.


***


Trong cuộc phỏng vấn của đài phát thanh National Public Radio vào ngày 28 Tháng Năm về đối sách ngoại giao Hoa Kỳ, Obama có nói tới Trung Quốc với vị chua ngọt làm chúng ta rùng mình.

Về Trung Quốc, trước hết nhà báo Steve Inskeep hỏi về mối đe dọa của Trung Quốc cho các đồng minh của Mỹ tại Đông Á, thí dụ như Nhật Bản, Tổng thống Obama trả lời khá vu vơ. Rằng Hoa Kỳ chẳng có lợi gì mà ngăn cản sự thành công của họ.

Khi bị nhà báo vặn ngược, rằng "tôi hỏi về sức mạnh chứ không về sự thành công của Trung Quốc", lần đầu tiên mà lãnh đạo Hoa Kỳ xác nhận nguy cơ phân rã của Thiên triều: "Dưới nhiều khía cạnh, có lẽ mối nguy còn lớn hơn cho an ninh của chúng ta là nếu Trung Quốc bắt đầu rã từng mảng ở mấy vết nối" (In many ways, it would be a bigger national security problem for us if China started falling apart at the seams).

Đấy là phần chua.

Vị ngọt mà Obama châm thêm là Hoa Kỳ chẳng mặn nồng gì với việc be bờ Trung Quốc mà, vì quyền lợi của mình, còn muốn có sự ổn định lâu dài tại Đông Á. Đấy là nơi có nhiều thị trường bán hàng Mỹ! Nói nôm na, Obama mong Trung Quốc tôn trọng những luật lệ quốc tế đã đem lại hòa bình và phát triển tại Đông Á. Nói theo thành ngữ Trung Hoa, mong chuyện sừng thỏ lông rùa.

Tất nhiên là các nước trong vùng đều thấy cay đắng vì giấc mơ chua ngọt đó của Hoa Kỳ.


***

Tổng kết lại thì 13 năm trước, khi tiến hành vụ khủng bố 9-11 tại Hoa Kỳ, Al-Qaeda ra tuyên cáo là đánh phủ đầu nước Mỹ để tiến tới một Thiên triều Hồi giáo toàn cầu. Sau đó, Al-Qaeda và chế độ Taliban bị Mỹ đánh bật ra khỏi Afghanistan. Nhưng ba năm sau khi lãnh tụ bin Laden bị hạ sát, Al-Qaeda đã có kẻ nối dõi. Còn hung bạo gấp bội và đang biến giấc mơ Thiên triều thành hiện thực.

Hai ngày sau khi văn phòng Tổng thống Mỹ ra thông điệp chào mừng Tháng Chay Ramadan của đạo Hồi thì ISIL công bố sự tái xuất hiện của Thiên triều. Tuần tới khi phái bộ Mỹ của Ngoại trưởng John Kerry và Tổng trưởng Ngân khố Jacob Lew tới Bắc Kinh phó hội với Phó thủ tướng Uông Dương và Quốc vụ khanh (Ủy viên Quốc vụ viện thì xin viết gọn là Quốc vụ khanh, siêu Bộ trưởng không bộ!) Dương Khiết Trì, chúng ta sẽ nghe Chủ tịch Tập Cận Bình nói gì về giấc mơ lạnh mình của Trung Quốc?

Kết luận là đội tuyển Mỹ lại bị tréo giò nữa....

__________________________

Chuyện chỉ có tại nước Mỹ


Tháng Năm vừa qua, đúng ngày giàn khoan Hải Dương 981 và tầu bè Trung Quốc làm Đông Hải đục ngầu thì một nhà mô phạm Mỹ... làm thơ tại Los Angeles. Thơ thẩn là quyền của mọi người, nhưng nhà mô phạm là người có trách nhiệm lớn về nền giáo dục Hoa Kỳ. David Coleman là Chủ tịch Hội đồng Giáo dục College Board, cơ quan tư nhân mà hữu trách về nhiều giáo trình trung tiểu học lên tới cao đẳng và đại học, kể cả lớp luyện thi SAT mà ai cũng biết.

Bài thơ đầy tính âm dương theo kiểu "thụ thụ rất thân" như sau: "Hán bạn tựa ánh dương. Soi Hán đạo cho Mỹ. Hội đồng là vầng nguyệt. Hoan hỷ nhận ánh dương."

Xin phiên dịch lại: Dưới sự lãnh đạo của Quốc vụ khanh Lưu Yến Đông, "Hán bạn" là cơ quan ngụy danh tư nhân nhưng là của đảng ở đằng sau Bộ Giáo dục Bắc Kinh có nhiệm vụ quảng bá văn hoá Trung Hoa với màu sắc Trung Cộng ra quốc tế qua mạng lưới tuyên truyền, kiều vận và tình báo gọi là Viện Khổng Tử. Các cơ quan giáo dục quốc tế mà hợp tác với "Hán bạn" (ta gọi là Hán biện) thì phải tôn trọng quan điểm của Trung Quốc và kiêng nói điều cấm kỵ. Thành tích của Hán bạn là trong 10 năm đã lập ra gần một ngàn 100 viện tại 120 quốc gia, với nhiều viện đã có mặt tại các đại học Mỹ.

Hội đồng Giáo dục Mỹ tênh hênh chờ ánh dương của Hán bạn reo rắc mộng mị của Trung Cộng vào đầu thanh thiếu niên Mỹ. Chuyện chỉ có tại các nước lạc hậu bị cấy sinh tử phù? 

May là Hiệp hội các Giáo sư Đại học Hoa Kỳ (AAUP - American Association of University Professors) vừa kêu gọi hủy bỏ hoặc thương thuyết lại hợp đồng của các đại học Mỹ với Viện Khổng Tử: Vì "đấy chỉ là công cụ của chính quyền Bắc Kinh và không tôn trọng quyền tự do giáo dục". Sóng ngoài Đông Hải đã tràn vào trong nước Mỹ.

Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Trung Quốc Đòi Chuyện Tầm Phào


China's frail historical claims to the South China and East China Seas


Một Giáo sư Đại học tại Úc phân tích cơ sở lịch sử mong manh của những điều Trung Quốc đòi hỏi tại biển Hoa Nam và biển Hoa Đông (Nguyên văn từ American Enterprise Institute)

Reuters - Guided missiles are launched during a drill of the Chinese East Sea Fleet.















 

 

 

Article Highlights

  • China attempted to use military force to back up alleged historical claims to the South China and East China Seas.
  • China's belligerent attempts to enforce its claims endanger peace in Asia.
  • Southeast Asian nations must maintain a military presence to deter Chinese aggression while attempting negotiations with China. 

 

Key points:

  • China has recently attempted to use military force to back up alleged historical claims to the South China Sea and East China Sea; however, upon closer examination, the claims do not hold up.
  • China’s belligerent attempts to enforce its claims in the South and East China Seas endanger peace in Asia. China appears unlikely to accept any reasonable proposals that respect history and geography.
  • Southeast Asian nations and other interested countries, like the United States and Australia, must maintain a military presence to deter Chinese aggression while attempting to negotiate a peaceful settlement with China.


Recently, China has used military aircraft and ships to threaten Japan in the East China Sea near the Senkaku Islands (which the Chinese call the Diaoyu Islands and the government in Taiwan calls the Diaoyutai). Similarly, in the South China Sea, Chinese ships have claimed areas very far from China but very close to such Southeast Asian countries as the Philippines, Malaysia, and Vietnam. China argues that these places belong to China, owing to long historical circumstances. But an examination of the evidence demonstrates that China has no historical claims to either the South China Sea or the East China Sea.

China makes its historical claims to the South and East China Seas in two key documents. "Historical Evidence to Support China's Sovereignty over Nansha Islands," issued by the Chinese Ministry of Foreign Affairs on November 17, 2000, makes China's claims for the South China Sea.1 The Chinese government white paper entitled "Diaoyu Dao, an Inherent Territory of China," issued in September 2012, makes the historical case for the East China Sea.2

The Chinese claim places in the South and East China Seas because Chinese historical books mention them. For example, during the Three Kingdoms period (the years 221-277), Yang Fu (楊阜) wrote about the South China Sea: "There are islets, sand cays, reefs and banks in the South China Sea, the water there is shallow and filled with magnetic rocks or stones (漲海崎頭. 水淺而多磁石)."3 Despite the assertions in part A of "Historical Evidence," this passage simply describes a sea and does not make any claim for Chinese sovereignty.

These references in Chinese historical books have four additional difficulties. First, names in historical books are not necessarily the same as the place claimed today. Second, many places are described as the location of "barbarians" (for example, yi and fan ), who by definition were not Chinese. Third, some of the mentions describe a "tributary" (附庸) relationship with China, but in these tributary relationships China and the tributary nation sent each other envoys (使臣). 

Furthermore, these foreign and tributary nations most clearly were not under the rule of the Chinese emperors, nor were they part of the Chinese nation or empire.

Finally, the Chinese historical claims refer to the Mongol (1279-1367) and Manchu (1644-1911) empires when China was defeated and under foreign rule. China's defeat becomes clear when reading the despair of Chinese scholars in those times, yet the rulers in China today distort China's history by pretending that this rule was simply by Chinese "minority nationalities." China today making a claim on the basis of the Mongol or Manchu empires is like India claiming Singapore because both were simultaneously colonies of the British Empire or Vietnam claiming Algeria because both were simultaneously colonies of the French Empire.

Let us now consider more specific claims with respect to the South and East China Seas.


The South China Sea

Figure 1 shows the conflicting claims over the South China Sea. China makes by far the largest claim to the South China Sea, a claim that runs along the Vietnamese coast and approaches the coasts of Indonesia, Malaysia, Brunei, and the Philippines. The Chinese claim, which extends about 1,600 kilometers (1,000 miles) to the south of China's Hainan Island, is difficult to defend in geographic terms.

Figure 1. Conflicting Maritime Claims in the South China Sea
Source: US Central Intelligence Agency (available from http://en.wikipedia.org/wiki/File:Schina_sea_88.png).


Figure 2, an official Chinese map of Hainan Province, demonstrates that figure 1 does in fact accurately represent China's claims to the South China Sea.

Figure 2. An Official Map of China's Hainan Province
Source: Hainan provincial government (www.hainan.gov.cn/code/V3/en/images/map-of-hainan-large.jpg).


The Chinese document "Historical Evidence" begins to provide more evidence about the South China Sea as of the Ming Dynasty (1368-1644).4 Yet for centuries prior to the Ming Dynasty, ships of Arab and Southeast Asian merchants had filled the South China Sea and the Indian Ocean. China, too, was involved in this trade, though the trade was dominated by Arabs and Southeast Asians. In the words of Edward Dreyer, a leading Ming Dynasty historian, "Arabic . . . was the lingua franca of seafarers from South China to the African coast."5

The importance of Arab traders is clear in a variety of ways. During the Tang Dynasty (618-906), a "largely Muslim foreign merchant community [lived] in Canton (Guangzhou). Canton was sacked in 879 by the Chinese rebel Huang Chao, and the most vivid account of the ensuing massacre is in Arabic rather than Chinese."6

Before the Song Dynasty, non-Chinese dominated trade in the South China Sea and the Indian Ocean. In the words of Dreyer, "Despite the importance of China in this trade, Chinese ships and Chinese merchants and crews did not become important participants prior to the Song (960-1276). Well before then, voyages between China and India were made in large ships accompanied by tenders. The Chinese Buddhist pilgrim Faxian [法顯] travelled in 413 aboard a large merchant ship. . . . The largest ships of Faxian's day were . . . very large . . . [b]ut they were Indonesian, not Chinese."7

The Mongol Empire sent a Chinese man, Zhou Daguan (周達觀), as envoy to Angkor (modern Cambodia) in 1296-97. Zhou's writing provides an important source of information about daily life in Angkor at this time, and two different English translations have now been published.8 Of course, Angkor was a foreign country outside of the Mongol Empire, and Zhou did not pretend otherwise.

Early in Ming Dynasty, during the reign of the Yongle (永樂) Emperor (r. 1403-24) and his successors, the Ming court sent the famous commander, Zheng He (鄭和), on seven major expeditions to Southeast Asia, South Asia, and the east African coast between 1405 and 1433. Zheng He had huge fleets with many "treasure ships" (baochuan 寶船), which were probably the largest wooden ships ever constructed. But Zheng's voyages were not voyages of exploration. In fact, Dreyer wrote, "Zheng He's destinations were prosperous commercial ports located on regularly travelled trade routes and . . . his voyages used navigational techniques and details of the monsoon wind patterns that were known to Chinese navigators since the Song Dynasty (960-1276) and to Arab and Indonesian sailors for centuries before that."9 Zheng's voyages, like those of the Portuguese who came a few decades later, "were attracted by an already functioning trading system."10 Like the later Portuguese, Zheng most likely used Arab navigators in the western half of the Indian Ocean.

Zheng's voyages had the purpose of bringing various foreign countries into China's tributary system. This proved successful as long as Zheng's voyages continued, but the immense military force of Zheng's fleets, with over 27,000 men (mostly soldiers), meant that potential force was always an element in these voyages and violence was used on three occasions.11

The biography of Zheng He in the official History of the Ming Dynasty (Mingshi 明史) demonstrates the importance of the "iron hand in the velvet glove": "Then they went in succession to the various foreign countries. . . . Those who did not submit were pacified by force."12 Zheng's voyages did have some influence. The rise of Malacca (Melaka) as a trading port to some extent owes to support from Zheng.13 But, "After the third ruler of Malacca converted to Islam in 1436, Malacca attracted to its port an increasing amount of the Indian Ocean and South China Sea trade, much of which was carried on ships sent by Muslim merchants and crewed by Muslim sailors. . . . [After Zheng He] this pattern of trade, now largely in Muslim hands, persisted until the arrival of the Portuguese."14

Owing to the great expense of Zheng He's voyages, as well as the Ming Dynasty's concern with the Mongols on its northern borders, China turned inward and northward: "The [Ming] prohibition against building oceangoing ships and conducting foreign trade remained in force, and Chinese private citizens who violated this prohibition went beyond the borders of the Ming empire and ceased to be objects of government solicitude."15 With a northward-oriented foreign policy and the prohibition of building oceangoing ships and conducting foreign trade, Ming China withdrew from the oceans. As I will show, this policy also affected the East China Sea.

Before moving to the East China Sea, however, let us consider another argument used to prove that China owns the areas around the South China Sea. This argument emphasizes the discovery of Chinese ceramics and pottery shards. As noted earlier, the South China Sea was a trading hub filled with ships carrying various valuable cargoes, including Chinese ceramics and Southeast Asian spices. But most of the ships carrying this cargo were Southeast Asian or Arab. This failure to distinguish between a trade good and the ships carrying the good affected the analysis of at least one senior Chinese leader. In his speech to the Australian Parliament on October 24, 2003, Chinese President Hu Jintao said, "Back in the 1420s, the expeditionary fleets of China's Ming Dynasty reached Australian shores."16 President Hu was referring to Zheng He, but we know the itineraries of Zheng's voyages, and we know that they did not include Australia.17 In fact, Australian aborigines had long carried on trade with Macassans, who came from Sulawesi in modern Indonesia, and such Chinese ceramics most likely came from this trade, which included trepang and northern Australian timbers.18 This trade between the northern Australian indigenous peoples and the Macassans resulted in several Macassan words becoming an integral part of north Australian indigenous languages,19 but it provides no evidence that Chinese ever visited Australian shores before the 19th century.

"Historical Evidence" does not address one more important historic claim: the so-called "Nine-Dash Line" in the South China Sea. The origins of this line date back to 1933, when the then Republic of China's Land and Water Maps Inspection Committee was formed. Conventionally, the public appearance of the so-called Nine-Dash Line map (figure 3) is dated 1947, though some sources date its publication as early as December 194620 or as late as February 1948.21 After the establishment of the People's Republic of China in 1949, Premier Zhou Enlai (周恩來) accepted the Nine-Dash Line as valid for the People's Republic as well, though sources vary as to when this took place. Since then, the Nine-Dash Line has varied, with different official versions having 9, 10, and 11 dashes. Yet this cartographic claim adds nothing to the historical evidence about any "sovereignty" over the South China Sea.

Figure 3. Original Nine-Dash Line Map Issued by the Republic of China in the Late 1940s.



The East China Sea

Chinese historical claims to the East China Sea were clarified in the September 2012 white paper "Diaoyu Dao, an Inherent Territory of China." The paper begins its historical argument by stating that the Diaoyu Islands 釣魚島 (or, to use their Japanese name, the Senkaku Islands ) were mentioned in a Chinese book published in 1403, Voyage with a Tail Wind(Shunfeng xiangsong 順風相送).22 As noted earlier, specific identification of modern locations with places mentioned in Chinese historical books remains uncertain, and in any case, the naming of a foreign country or place does not in any way say that China made a claim to these places. It is noteworthy that the Ministry of Foreign Affairs of the Republic of China in Taiwan made a similar claim in September 2012, but that this claim had been deleted from the Ministry's website in June 2013.

The white paper then goes on to mention that the Kingdom of the Ryukyu Islands began to pay the Ming tribute in 1372.23 As noted earlier, a tributary relationship is not the same as a claim of ownership. Tribute nations were foreign states, and the Ming sent envoys to and received envoys from these foreign countries. Tributary relations gave the tribute nation substantial foreign trade privileges with China.

As shown in the discussion of the South China Sea, following the deaths of the Yongle Emperor and Zheng He, the Ming Dynasty focused inward and northward and forbade "building oceangoing ships and conducting foreign trade."24 Han Chinese from Fujian did temporarily visit Taiwan, primarily southwestern Taiwan, to fish, trade with the aborigines and hide, in the case of pirates. Yet Taiwan remained a foreign place,25 and no permanent Han Chinese settlements existed in Taiwan until the Dutch imported Chinese for labor after the establishment of their colonial regime in 1624. When the Spanish arrived in 1626, they found virtually no Han Chinese in northern Taiwan.26

Taiwan received little attention in Chinese documents until late in the Ming Dynasty. In the words of Laurence G. Thompson, one of the earliest Western scholars on Taiwan history: "The most striking fact about the historical knowledge of Formosa is the lack of it in Chinese records. It is truly astonishing that this very large island . . . should have remained virtually beyond the ken of Chinese writers until late Ming times (seventeenth century)."27 The Diaoyu(tai)/Senkaku Islands were much smaller than Taiwan, much farther from the Ming to Taiwan's east, and uninhabited. Thus, when Ming documents ignored much larger and closer Taiwan, they almost certainly did not mention the much smaller and more distant Diaoyu(tai)/Senkaku Islands.

In fact, both the People's Republic of China and the Republic of China on Taiwan stated that the Diaoyu(tai)/Senkaku Islands belonged to Japan until the possibility of hydrocarbons in the seas near the islands was mentioned in a 1968 United Nations Economic Commission for Asia and the Far East survey of coastal mineral resources. On January 8, 1953, the official newspaper of the Chinese Communist Party, the People's Daily (Renmin ribao 人民日報), published a report stating that the Senkaku Islands belonged to Japan's Ryukyu Archipelago.28 Figure 4 shows this article on the lower-left of page 4. Figure 5 shows the article itself. The article begins:

The Ryukyu Archipelago is distributed on the sea between the northeast of China's Taiwan and the southwest of Japan's Kyushu Island. It has seven groups of islands including the Senkaku Islands. . . . The Ryukyu Archipelago stretches one thousand kilometres. On its closest side (內側) [to us] is China's East China Sea. On its furthest side (外側) are the high seas of the Pacific Ocean. (琉球群島散佈在我國台灣東北和日本九州島西南安之間的海面上,包括尖閣諸島...琉球群島綿亙達一千公里.它的內側是我國東海,外側就是太平洋公海.)29

This suggests that the Senkaku Islands are outside of China's sovereignty, an interpretation that other pieces of evidence also support.

Figure 4. View of People's Daily.
Source: Renmin ribao, January 8, 1953, 4.

Figure 5. People's Daily Article Stating That Senkaku Islands Belong to Ryukyu Archipelago
Source: Renmin ribao, January 8, 1953, 4.


In 1958 China published a World Atlas (Shijie dituji 世界地图集) that demonstrates that the Senkaku Islands belonged to Japan.30 The map of Japan (figure 6) has a separate map of the Ryukyu Archipelago in the lower right-hand corner. On this map, the international boundary is to the east of Taiwan but to the west of the Senkakus, which are clearly labeled in Chinese characters as Uotsuri Island 魚釣島 and as the Senkaku Islands 尖閣群島.

Three other maps in this collection verify that the Senkaku Islands fall to the east of China's proclaimed international boundary to Taiwan's northeast. These maps are Asia Political 亚洲政区(figure 7), China Topographical 中国地形 (figure 8), and China Political 中国政区 (figure 9). In figures 8 and 9, the international border is also shown to be west of the 123° longitude line while, as shown below, the Senkaku Islands are all to the east of that line. The government of Taiwan under Chiang Kai-shek 蔣介石 also repeatedly published official maps that showed the Diaoyu(tai)/Senkaku Islands as belonging to Japan until 1971.31

Figure 6. Map of Japan 
Source: Shijie dituji 世界地图集 [World Atlas], 1958, 25-26.

Figure 7. Asia Political Map 
Source: Shijie dituji 世界地图集 [World Atlas], 1958, 11-12.

Figure 8. China Topographical Map
 
Source: Shijie dituji 世界地图集 [World Atlas], 1958, 14-15.

Figure 9. China Political Map 
Source: Shijie dituji 世界地图集 [World Atlas], 1958, 17-18.

Only after both the 1968 United Nations Economic Commission for Asia and the Far East survey of coastal mineral resources suggesting hydrocarbons in the area of the islands and the Diaoyutai movement in Hong Kong, the United States, and elsewhere did either the government of the People's Republic or the government of Chiang Kai-shek evince any interest in the islands. Furthermore, all Chinese assertions of sovereignty based on the Treaty of Shimonoseki (1895) or the San Francisco Peace Treaty (1951) have no credibility since these treaties do not even mention the Diaoyu(tai)/Senkaku Islands.32 These islands did not belong to China and could not be returned.

Claims that the Diaoyu(tai)/Senkaku Islands have "always been affiliated to China's Taiwan Island both in geographical terms and in accordance with China's historical jurisdiction practice"33 also have no historical basis. The Republic of China government under Chiang Kai-shek accepted the surrender of the Japanese in Taiwan on October 25, 1945. The Taiwan Provincial Executive Commander's Office 臺灣省行政長官公署 under Chen Yi 陳儀 published a major book with 540 tables and 1,384 pages translating 51 years of Japanese statistics about Taiwan into Chinese.34 Using statistics dated August 1946, this book suggests that the eastern most parts of "Taiwan Province" were Taiwan island (122°00′04″E), Pengjia Islet 彭佳嶼 (122°04′51″E), and Mianhua Islet 棉花嶼(122°06′15″E).35 These are the only locations east of 122°E. Yet, the westernmost of the Diaoyutai/Senkaku Islands is more than 1°24′45″ further east at 123°31′0″E. Thus, under the Japanese colonial rule over Taiwan (1895-1945), the Diaoyu(tai)/Senkaku Islands were never administered as part of Taiwan. This situation is quite different from that of the South China Sea, where Japan did administer some islands through its colony in Taiwan.36

The Chinese government has also expressed anger over the so-called "nationalization" (Japanese: kokuyūka 有化) of the Senkaku Islands, a subject mentioned in both the foreword and conclusion of the "Diaoyu Dao" white paper. The Chinese assert that the Japanese government gained sovereignty through this nationalizing process. In fact, this is a misunderstanding. As we have seen, the Japanese government exercised sovereignty over the Diaoyu(tai)/Senkaku Islands before the nationalization process and the process did not change sovereignty at all. Rather, by nationalizing, the Japanese government converted Japanese land from private ownership to land held by the national government. This happens frequently in many societies when, for example, a government converts private property into a national park.

At the recent international China Pacific Forum 2013 held in Beijing in October 2013, Chinese scholars continued to provide further "historical evidence" that the so-called Diaoyu Islands belong to China. One scholar showed a Ming Dynasty map that purported to show both the coast of Fujian Province and the Diaoyu Islands. The map, however, did not show Taiwan. Clearly the so-called Diaoyu Islands on this map were not the islands to the northeast of Taiwan.

Another scholar asserted that a Japanese military map stated that the Diaoyu Islands belong to China, but the Japanese writing on the map simply referred to "Taiwan and associated islands." The evidence presented in this paper clearly shows that the Diaoyu(tai)/Senkaku Islands were not associated with Taiwan. Thus, Chinese scholars today continue to make historical claims for the Senkaku Islands, but poor history and leaps of logic underpin their "research."


Conclusion

China's belligerent attempts to enforce its claims in the South and East China Seas endanger peace in Asia. In dealing with the Chinese about these issues, the United States and countries with claims to these seas should make crystal clear that they do not accept China's so-called historical claims. We must note that these claims have no historical basis and that the Chinese use these false claims in their efforts at territorial expansionism in the South and East China Seas.

Unfortunately, to date China has failed to indicate any willingness to take steps that might lead to genuine peace in disputes over the South and East China Seas. For example, in response to a recent Philippine initiative to go to an international tribunal, the Permanent Court of Arbitration, a commentary in the People's Dailyresponded, "The act of the Philippine side is against the international law and the historical truth as well as against morality and basic rules of international relations [italics added]."37 Such a broad-based Chinese attack on the Philippine proposal, including the claim that the Philippines is acting immorally, suggests that China is not prepared to make any concession whatsoever and that it does not seek any genuine resolution of the dispute.

Similarly, the last paragraph in the Chinese "Diaoyu Dao" white paper also expresses a lack of willingness to make even the slightest concession:

China strongly urges Japan to respect history and international law and immediately stop all actions that undermine China's territorial sovereignty. The Chinese government has the unshakable resolve and will to uphold the nation's territorial sovereignty. It has the confidence and ability to safeguard China's state sovereignty and territorial integrity.38

Yet, as we have seen, China's claims in "history and international law" do not demonstrate that China has sovereignty in the Senkaku Islands.

While policymakers must continue to make efforts to reach a just peace in the South and East China Seas, the prospects of China accepting any reasonable proposals that respect history and geography seem remote. Japan, Vietnam, the Philippines, Malaysia, Indonesia, and Brunei and other interested nations such as the United States and Australia must also maintain a strong military capacity to deter Chinese aggression simultaneous with attempts to negotiate a peaceful settlement with China.

J. Bruce Jacobs (Bruce.Jacobs@monash.edu) is Emeritus Professor of Asian Languages and Studies at Monash University in Melbourne, Australia. His most recent books are Local Politics in Rural Taiwan under Dictatorship and Democracy (EastBridge, 2008) and Democratizing Taiwan(Brill, 2012). The four-volume Critical Readings on China-Taiwan Relations, which he edited with an introduction, is being published by Brill in June 2014.


Notes
 

1. For the text of “Historical Evidence,” see www.fmprc.gov.cn/mfa_eng/topics_665678/3754_666060/t19231.shtml.
2. State Council Information Office, the People’s Republic of China, “Diaoyu Dao, an Inherent Territory of China,” September 2012; for English text, see www.gov.cn/english/official/2012-09/25/content_2232763.htm, and for Chinese text, see http://news.xinhuanet.com/2012-09/25/c_113202698.htm.
3. “Historical Evidence.” For more information about Yang Fu, see http://en.wikipedia.org/wiki/Yang_Fu_%28Han_Dynasty%29 and http://zh.wikipedia.org/wiki/%E6%A5%8A%E9%98%9C. In fact, Yang’s main contributions were during the Three Kingdoms period rather than the Eastern Han.
4. “Historical Evidence,” especially Parts B and C.
5. Edward L. Dreyer, Zheng He: China and the Oceans in the Early Ming Dynasty, 1405–1433 (New York: Pearson Longman, 2007), 7.
6. Ibid., 37.
7. Ibid., 37–38.
8. Chou Ta-kuan (Zhou Daguan), The Customs of Cambodia (Bangkok: Siam Society, 1987, 1992, 1993); and Zhou Daguan, A Record of Cambodia: The Land and Its People, trans. Peter Harris (Bangkok: Silkworm Books, 2007). The Chinese title of Zhou’s book is Zhenla fengtuji
真臘風土記.
9. Dreyer, Zheng He, 182.
10. Ibid., 175.
11. Ibid, 28–29 and others.
12. Mingshi 304.2b-4b, as translated in Dreyer, Zheng He, 187–88. The Chinese text in simplified characters is: “
以次遍历诸番国不服则以武慑之.” For the original Chinese Mingshi biography of Zheng He, seewww.guoxue.com/shibu/24shi/mingshi/ms_304.htm.
13. Dreyer, Zheng He, 46.
14. Ibid., 175.
15. Ibid.
16. For the text of Hu Jintao’s speech to the Australian parliament, see Australian Parliament House of Representatives, “Address by the President of the People’s Republic of China,” October 23, 2003, 166–71, www.aph.gov.au/binaries/library/pubs/monographs/kendall/appendone.pdf. Quote is from 166.
17. Dreyer, Zheng He.
18. On the trade between the northern Australian indigenous peoples and the Macassans, see “Macassan Traders,” Australia: The Land Where Time Began, September 30, 2011, http://austhrutime.com/macassan_traders.htm; Rupert Gerritsen, “When Did the Macassans Start Coming to Northern Australia?,” http://rupertgerritsen.tripod.com/pdf/published/Djulirri_Rock_Art.pdf; and Marshall Clark and Sally K. May (eds.), Macassan History and Heritage: Journeys, Encounters and Influences (Canberra: ANU E Press, 2013), introduction, http://epress.anu.edu.au/apps/bookworm/view/Macassan+History+and+Heritage/10541/ch01.xhtml#toc_marker-4.
19. Kate Humphris, “Macassan History in Arnhem Land,” 105.7 ABC Darwin, July 29, 2009, www.abc.net.au/local/stories/2009/07/21/2632428.htm.
20. Erik Franckx and Marco Benatar, “Dots and Lines in the South China Sea: Insights from the Law of Map Evidence,” Asian Journal of International Law 2 (2012): 90–91.
21. Zhiguo Gao and Bing Bing Jia, “The Nine-Dash Line in the South China Sea: History, Status, and Implications,” American Journal Of International Law 107 (2013): 102–03.
22. “Diaoyu Dao, an Inherent Territory of China,” Section I.1. The Chinese text of Voyage with a Tail Wind can be found at http://zh.wikisource.org/wiki/%E4%B8%A4%E7%A7%8D%E6%B5%B7%E9%81%93%E9%92%88%E7%BB%8F.
23. “Diaoyu Dao,” Section I.1.
24. Dreyer, Zheng He, 175.
25. See the 1603 account by Chen Di
陳第, “An Account of Eastern Barbarians” (Dongfan ji東番記), translated in Lawrence G. Thompson, “The Earliest Chinese Eyewitness Accounts of the Formosan Aborigines,” Monumenta Serica, no. 23 (1963): 172–78.
26. Tonio Andrade, How Taiwan Became Chinese: Dutch, Spanish, and Han Colonialization in the Seventeenth Century (New York: Columbia University Press, 2008), 83. See also sources cited in J. Bruce Jacobs, “Review Essay: The History of Taiwan,” China Journal, no. 65 (January 2011): 196–97.
27. Laurence G. Thompson, “The Earliest Chinese Eyewitness Accounts of the Formosan Aborigines,” Monumenta Serica, no. 23 (1964): 163.
28. “Ziliao: Liuqiu qundao renmin fandui Meiguo zhanling de douzheng
資料: 琉球群島人民反對美國佔領的鬥爭” [Reference: The Struggle of the Ryukyu Archipelago People Against American Occupation], Renmin ribao 人民日報 [People’s Daily], January 8, 1953, 4.
29. Ibid.
30. Shijie dituji
世界地图集 [World Atlas] (Beijing and Shanghai: Ditu chubanshe, 1958).
31. Ko-hua Yap, Yu-wen Chen, and Ching-chi Huang, “The Diaoyutai Islands on Taiwan’s Official Maps: Pre- and Post-1971,” Asian Affairs: An American Review 39, no. 2 (2012): 90–105.
32. “Diaoyu Dao,” Section IV. For the text of the Treaty of Shimonoseki, see www.taiwandocuments.org/shimonoseki01.htm. For text of the Treaty of San Francisco, see www.taiwandocuments.org/sanfrancisco01.htm. The Treaty of Taipei (1952), the Treaty of Peace between the Republic of China government under Chiang Kai-shek and Japan, which the Ma Ying-jeou government in Taiwan often cites, also does not mention the islands. For the text of the Treaty of Taipei, see www.taiwandocuments.org/taipei01.htm.
33. “Diaoyu Dao,” Section IV.
34. Taiwan sheng wushiyi nian lai tongji tiyao
臺灣省五十一年來統計提要 [Statistical Abstract of Taiwan Province for the Past Fifty-One Years] (Taipei: Statistical Office of the Taiwan Provincial Administration Agency, 1946; reprint, Taipei: Guting Shuwu, 1969).
35. Ibid., 52.
36. Ibid., 51, 54.
37. “Commentary Gives China’s Reasons for Refusing Arbitration on South China Sea Issue,” Xinhua, April 1, 2014, http://english.people.com.cn/90883/8584641.htmlor http://news.xinhuanet.com/english/china/2014-04/01/c_133228152.htm.
38. “Diaoyu Dao.”



_________________

Sau hai ngày chưa thấy mấy ai nhắc đến tài liệu công phu này, Dainamax xin giới thiệu nguyên văn. Độc giả nào có thời giờ phiên dịch và phổ biến rộng rãi hơn thì giúp ích rất nhiều cho người khác.