Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

MU - Hull City: Nhà hát mở tiệc

Mọi chuyện đã diễn ra theo đúng mong đợi của thày trò Van Gaal.
Tung ra một đội hình giàu sức tấn công với Di Maria, Mata, Rooney hỗ trợ cho Van Persie chơi cao nhất trên hàng công, MU không giấu giếm ý đồ đè bẹp đối phương. Đội chủ nhà nhanh chóng tràn lên nhưng không may mắn khi sớm mất Di Maria chấn thương phải rời sân ngay đầu trận.

Tuy nhiên mặt trận tấn công của MU không chịu nhiều ảnh hưởng dù thiếu tiền vệ Argentina. Ít phút sau đó, từ một quả phạt góc, bóng lộn xộn trong vòng cấm địa của Hull và Smalling đã có tình huống ra chân nhanh mở tỷ số cho “Quỷ đỏ”. Bàn mở tỷ số giúp các học trò của Van Gaal thêm phần hưng phấn, tiếp tục đẩy cao đội hình.



MU có một trận đấu chật vật trên sân nhà


Tấn công không ngừng đến cuối hiệp, MU đã có thêm bàn thắng thứ hai nhờ công của Rooney. Bước sang hiệp 2, đội chủ sân Old Trafford tiếp tục gia tăng áp lực dù đã có lợi thế 2 bàn, sức ép lên hàng phòng ngự Hull không ngừng được đẩy cao và bàn thắng tiếp tục đến.

Phút 66, nhận đường chuyền của Herrera, Van Persie xử lý khéo léo bằng chân trái trước khi tung cú đá căng tung lưới McGregor. Pha lập công này chắc chắn sẽ có nhiều ý nghĩa với chân sút Hà Lan. Về phía đội khách, không còn gì để mất, họ buộc phải dồn lên. Tuy nhiên Hull gặp khá nhiều khó khăn để tiếp cận cầu môn của De Gea.

Trận đấu kết thúc với 3 điểm cho MU và với kết quả này, thày trò Van Gaal đã đòi lại vị trí thứ 4 từ tay Arsenal.

Tỷ số 3-0

Ghi bàn: Smalling 16’, Rooney 42’, Persie 66'

Đội hình ra sân:

MU: 1 David de Gea 12 Chris Smalling 5 Marcos Rojo 16 Michael Carrick 18 Ashley Young 25 Antonio Valencia 31 Marouane Fellaini 7 Angel Di Maria 8 Juan Mata 20 Robin van Persie 10 Wayne Rooney

Hull: 1 Allan McGregor 5 James Chester 21 Michael Dawson 6 Curtis Davies 26 Andrew Robertson 11 Robbie Brady 14 Jake Livermore 27 Ahmed Al-Muhammadi 17 Mohamed Diame 18 Nikica Jelavic 34 Hatem Ben Arfa
Theo PL

VỊ TRÍ CHIẾN LƯỢC VỀ AN NINH – QUỐC PHÒNG TẠI CỬA KHÈM (ĐÈO HẢI VÂN)

Thanh Ba


Thông tin gần đây trên các trang mạng xã hội đang xoay quanh vấn đề xây dựng dự án khu du lịch triệu đô trên đèo Hải Vân - nơi có vị trí chiến lược quan trọng trong quốc phòng, an ninh của nước ta là chủ đề nóng và có nhiều luồng ý kiến từ các chuyên gia.

Với thông tin thu thập của các nhà báo thì tỉnh Thừa Thiên - Huế đã cấp phép cho Cty CP Thế Diệu (thuộc Cty TNHH World Shine Hong Kong, Trung Quốc) xây dựng khu du lịch nghỉ dưỡng ở đèo Hải Vân có vốn đầu tư lên đến 250 triệu USD. Tuy nhiên, các chuyên gia về quân sự, quốc phòng của các quân khu IV, V đã phân tích cho thấy vị trí hiểm yếu về quốc phòng của khu vực này và kiên quyết phản đối xây dựng dự án này.

Năm 2013, tỉnh Thừa Thiên - Huế đã đồng ý cấp gần 200ha đất ở khu vực đèo Hải Vân (nằm trong quy hoạch chung xây dựng Khu kinh tế Chân Mây - Lăng Cô của Chính phủ) cho Cty CP Thế Diệu. Dự kiến, khi hoàn thành, ở khu vực mũi Cửa Khẻm sẽ có một khu nghỉ mát cao cấp. Ngoài một khách sạn đạt chuẩn 5 sao với 450 phòng, trung tâm hội nghị quốc tế 2.000 chỗ, nơi này sẽ hiện diện 350 biệt thự, 220 căn hộ cao cấp với đầy đủ các loại hình giải trí như: sân golf mini, bãi tắm… với tổng mức đầu tư lên đến 250 triệu USD.

Tuy nhiên nếu chỉ nhìn thấy những cái lợi trước mắt mà không tính đến những yếu tố về quốc phòng, an ninh thì sẽ đem lại hậu quả không thể lường hết được. Chưa cần biết việc tỉnh Thừa Thiên - Huế cấp đất và đồng ý cho xây dựng các khu nghỉ dưỡng trên có đúng quy định, thẩm quyền hay không nhưng nhiệm vụ trước mắt và quan trọng hơn cả là giữa các cơ quan có chức năng, nhiệm vụ của tỉnh ủy Thừa Thiên - Huế, Đà Nẵng cũng như về phía quân khu IV, V cần phải cùng nhau bàn bạc để giải quyết vấn đề, xem xét vấn đề nào có thể chấp nhận được, vấn đề nào phải giữ vững lập trường nguyên tắc, kiên quyết không thể chấp nhận bởi đây là dự án ảnh hưởng tới an ninh quốc gia.


Vị trí chiến lược về quốc phòng - an ninh tại Của Khèm (đèo Hải vân)
Tuy nhiên với cách nhìn nhận của chúng tôi thì vấn đề cho xây dựng các công trình quy mô lớn và mang yếu tố nước ngoài tại những vị trí chiến lược như vậy là không hợp lý.

Trước hết, vị trí giữa đèo Hải Vân với đảo Hải Nam (Trung Quốc) tạo ra một gọng kìm chiến lược khống chế và chia cắt 2 miền Bắc – Nam của Việt Nam. Nếu như có được các cao điểm chiến lược ở vị trí đèo Hải Vân và khống chế được các mục tiêu chiến lược của quân đội ta bố phòng trên các cao điểm ấy thì kết hợp với các mục tiêu quân sự đặc biệt là các lực lượng hải quân đồn trú trên căn cứ quân sự ở đảo Hải Nam thì sẽ chỉ mất vài tiếng đồng hồ để khống chế toàn bộ bán đảo Sơn Trà, vùng đèo Hải Vân hay có thể là cả Đà Nẵng. Bởi vị trí đèo Hải Vân là nơi quan trọng ảnh hưởng đến cả khả năng tác chiến của Đà Nẵng, mất đèo Hải Vân thì Đà Nẵng cũng khó có thể giữ được.

Thứ hai, nếu vị trí chiến lược trên đèo Hải Vân kết hợp với các đảo trên quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam mà Trung Quốc đang chiếm đóng trái phép thì sẽ rất nguy hiểm khi tác chiến trên biển. Hiện nay, Trung Quốc đang chiếm đóng và xây dựng trái phép các căn cứ quân sự trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Do đó với âm mưu của mình, Trung Quốc sẽ tìm cách khống chế các căn cứ quân sự giáp bờ biển của Việt Nam để khống chế toàn bộ các hoạt động trên biển. Vị trí chiến lược trên đèo Hải Vân cũng vậy nếu làm chủ được nơi này thì giữa căn cứ quân sự của đảo Hải Nam (Trung Quốc) với các căn cứ trên các quần đảo Hoàng Sa và đèo Hải Vân sẽ tạo ra một tam giác quân sự rất kiên cố. Do vậy bằng mọi cách chúng ta phải giữ vững bằng được vị trí này, không thể để cho bất cứ lực lượng nước ngoài nào có thể đe dọa tới an ninh, quốc phòng của quốc gia dân tộc.

Thứ ba, đèo Hải Vân là nơi có vị trí giao thông huyết mạch giữa 2 miền Bắc – Nam, vì vậy đây là điểm mấu chốt quan trọng về cả vấn đề chính trị, kinh tế và xã hội. Nơi đây là vị trí quan trọng cho tuyến đường sắt Bắc - Nam. Nó không chỉ là đầu mối giao thông trọng điểm về trung chuyển hàng hóa mà còn là con đường huyết mạch của tuyến quốc lộ 1A khi đi qua Thành phố Huế với 824km, tỉnh Thừa Thiên - Huế. Do đó, bất cứ hoàn cảnh nào cũng không thể để mất đèo Hải Vân bởi kéo theo đó là mất đi tuyến giao thông huyết mạch đường sắt Bắc - Nam, quốc lộ 1A… đe dọa tới chia cắt 2 miền đất nước về địa chính trị, địa kinh tế…

Thứ tư, vị trí đèo Hải Vân là nơi giáp ranh giữa 2 tỉnh Thừa Thiên - Huế và Đà Nẵng, do đó khống chế được đèo Hải Vân là điều có thể uy hiếp được một trong 2 tỉnh còn lại từ các phía. Nhận định được tầm quan trọng của nơi này mà trước đây khi cả 2 quân khu IV, V đều xin với Bộ Quốc phòng làm chủ vị trí đèo Hải Vân thì Nguyên Bộ trưởng Quốc phòng Đoàn Khuê nói rằng: Đèo Hải Vân liên quan đến an ninh – quốc phòng quốc gia của Việt Nam không riêng của quân khu nào. Đèo Hải Vân nằm tiếp giáp giữa hai quân khu, vì thế cả hai quân khu đều phải tập trung chứ không chỉ có quân khu nào. Chính vì vậy, một khi có được Đèo Hải Vân thì đều có khả năng khống chế được cả quân khu IV, V và do đó cả hai quân khu cần toàn lực dốc sức bảo vệ vững chắc vị trí huyệt yếu này.

Chính bởi vậy, tất cả chúng ta cần phải thận trọng trong từng bước và từng quyết định trong các vấn đề trên, cần phải luôn đặt hai nhiệm vụ xây dựng và bảo vệ Tổ quốc là hai nhiệm vụ chiến lược có quan hệ biện chứng với nhau. Chỉ có thể bảo vệ vững chắc Tổ quốc khi dựa trên nền tảng của một nền kinh tế vững mạnh, tự chủ, độc lập. Tuy nhiên, một nền kinh tế muốn phát triển bền vững, hiện đại phải được đảm bảo về an ninh, ổn định về chính trị. Do đó, chúng ta không nên nhất thời chú trọng về kinh tế mà xem nhẹ vấn đề cốt tử trong bảo vệ chủ quyền đất nước.

Tuy nhiên để có một quyết định quan trọng như vậy tỉnh Thừa Thiên - Huế cũng đã có những tham khảo và phân tích tình hình chiến lược về khả năng khống chế các cao điểm mà các dự án được cấp phép. Nhưng để đảm bảo chắc chắn cũng cần phải có sự thẩm định và phân tích của các chuyên gia quân sự một cách tỉ mỉ để có những quyết định thận trọng và đúng đắn.

Nếu như việc xây dựng dự án trên đèo Hải Vân có ảnh hưởng nghiêm trọng tới bảo vệ an ninh, chủ quyền quốc gia thì dứt khoát không thể chấp nhận tiếp tục dự án trên. Đó là điều cần phải dứt khoát về nguyên tắc, chúng ta không thiếu các nhà đầu tư, doanh nghiệp có khả năng thực hiện những dự án như thế này. Mong rằng trong thời gian sớm nhất Chính phủ và các cơ quan hữu quan sẽ đưa ra quyết định cho vấn đề trên. Và cũng qua đó một hồi chuông cảnh báo cho tất cả những dự án trong tương lai, hãy đặt vai trò vị trí của những yếu tố kinh tế - chính trị - quốc phòng lên bàn cân một cách công bằng để chúng ta có thể thực hiện đồng thời thành công cả 2 nhiệm vụ xây dựng và bảo vệ vững chắc Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa. 






"Đèn Cù" Một Nỗ Lực "Trục Độc"

Giới thiệu của Nguyễn-Xuân Nghĩa - Viết ngày 141111



Để "trục độc", ai muốn hiểu ra cái ác tại đầu nguồn của đảng Cộng sản Việt Nam, khởi đi từ Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh cho tới mãi sau này, thì nên đọc - và đọc kỹ -  bộ Đèn Cù của Trần Đĩnh.



* Tác phẩm Đèn Cù - Quyển II - do Người Việt vừa xuất bản ngày 21/11 * 





Trong cả ngàn cuốn sách mà người Việt Nam và ngoại quốc đã viết về hiện tượng Cộng sản tại Việt Nam, cuốn Đèn Cù của Trần Đĩnh có một vị trí riêng. Đó là sách thuộc loại bán chạy trong năm dù ở trong nước còn là bán chui và bị tịch thu. Mãi sau này, Đèn Cù sẽ là tài liệu tham chiếu của rất nhiều người.    




Đọc hết quyển I cuốn Đèn Cù, mỗi độc giả lại có một cách thẩm định. 

Chỉ riêng phản ứng "không thể đọc chơi rồi bỏ" của nhiều độc giả cũng đủ nói lên giá trị đặc biệt của tác phẩm. Chẳng những vậy, đọc rồi, không ít người đã viết ra và lưu truyền nhận xét của mình. 
 


Trong số này, một số độc giả còn mau mắn... hài tội tác giả để nói về sự khôn ngoan tinh tế của họ. Nhẹ là "sao giờ này mới viết cái chuyện ai cũng biết?" Nặng hơn thì "có ý chạy tội cho Hồ Chí Minh". Thậm chí còn chạy tội cho Trung Cộng. Hoặc cuốn sách ra đời trong một âm mưu mờ ám để cho thấy là so với các lãnh tụ cộng sản Việt Nam ở đầu nguồn thì thế hệ ngày nay đã đổi mới, v.v....  

Đôi ba người tinh quái lại xoáy vào nội tâm tác giả - hay của chính mình. 

Họ nói đến phản ứng tình dục lồng trong chính trị. Biết đâu chừng, bản năng thâm sâu ấy khiến một người bị kết tội "chống đảng" như Trần Đĩnh lại chỉ đi cải tạo thay vì bị tù đầy như các "đội bạn" của nhóm "Nhân văn Giai phẩm", hoặc các nhân vật lãnh tội "xét lại chống đảng" ngày xưa.  

Vẫn biết rằng khi đã xuất bản, tác phẩm hết còn là của tác giả, mọi người đều có quyền phán xét khen chê như vậy. Nhưng sự khen chê ấy cũng tùy trình độ - và cả giác độ - của người đọc. Được một cái là càng bị đây đó dị nghị thì cuốn sách lại bán càng chạy....

Thế rồi, do nhà xuất bản Người-Việt ưu ái yêu cầu – có thể là với sự đồng ý của tác giả – người viết này may mắn được đọc bản thảo của quyển hai. "May mắn" cũng là một phán xét! Cái giá phải trả là... viết đôi lời giới thiệu.  
Cung kính bất như tuân lệnh.  


***  




Giữa đám đông còn om xòm về quyển I, người viết xin chỉ vạch ra hai tội của Trần Đĩnh: một là mê văn hóa Trung Hoa, như nhiều người có học khác. Hai là mê lý tưởng cộng sản, ban đầu kết tinh vào Hồ Chí Minh hay Trường Chinh.  



Là người uyên bác – làm không ít độc giả hụt hơi khi đọc và phải đọc lại – Trần Đĩnh có biệt tài ngôn ngữ của một nhà văn lớn. Nhưng trước hết, ông hiển nhiên biết nhiều ý hay nghĩa của chữ "mê".   



Ban đầu, ông chỉ là "con mê", một loại nai, bị khớp đèn của các lãnh tụ trên rừng xanh khi họ chưa có dân trong tay để xiết. Trong tuổi thanh xuân ấy, mê có thể là thích, ai chẳng biết vậy? Nhưng mê quá cũng làm ta mờ trí, chẳng mê tín thì "mê thất" là lạc đường, đầu óc mụ mị. Trong cõi "mê hoang" mờ mịt ấy, người ta khó thấy được thực hư - và có khi là đồng lõa của tội ác.
 
Mê còn hàm ý mân mê sờ soạng - Lê Đức Thọ hiểu cảm giác này ở trong tù. Sờ quá thì mất luôn cảm giác, như "tê mê", hoặc mê như bị chất ether trên giường bệnh. Hay bê bết dơ dáy như "chân mình đầy cứt mê mê"....
 
Đọc lại Đèn Cù I và đọc qua quyển II, chúng ta sẽ thấy ra ngần ấy nét "mê"!   

Người viết này không nói quá mà vẽ rắn thêm chân. Ở chương 49 trong quyển II, chúng ta sẽ thấy ông luận bàn đầy tâm đắc với một người trong Nam, thuộc Việt Nam Cộng Hoà, về tiến trình phơi bày bản chất ô uế của đảng Cộng sản Việt Nam như "mở nắp bô".   

"- Việt cộng mải mê vùi cứt cho ông anh [là Trung cộng] nên không dọn được cứt mình ngập hết bản thân mình và... - Và đang được nhân dân bới ra, vâng, chính xác, dân đang mở nắp bô đấy."   

Mê như vậy từ khi còn trai trẻ, sau cùng thì Trần Đĩnh đã tỉnh dần sau nhiều lần choáng váng. Mà không chỉ tỉnh lấy một mình. Từ hơn hai chục năm nay, ông muốn viết lại cả tiến trình giải thoát của bản thân và giải độc cho người khác. Nên người viết xin đề nghị một từ là "trục độc".   

Để "trục độc", những ai muốn hiểu ra cái ác tại đầu nguồn của đảng Cộng sản Việt Nam, khởi đi từ Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh cho tới mãi sau này, thì nên đọc - và đọc kỹ - bộ Đèn Cù của Trần Đĩnh.    

Người sính văn chương có thể cất công xếp loại Đèn Cù là tự truyện hay hồi ký, bút ký, v.v.... Qua quyển II, ta mới nhận ra nét chung là Trần Đĩnh nhớ gì kể nấy, như người viết tùy bút. Khổ nỗi, đây không là tùy bút của Mai Thảo hay Nguyễn Tuân để giải trí mà nhằm giải độc.... Ông lần giở ký ức như con tầm nhả tơ vì cái nghiệp, những sợi tơ rướm máu bạn bè và người thân, hoặc đầy mùi xú uế của đảng.  

Nếu quyển I của Đèn Cù có những chương tập trung về các thủ phạm của cái ác, quyển II viết nhiều về các nạn nhân, trong đó có những người đáng kính trọng, ít ra là đáng được thông cảm. Trần Đĩnh kể lại thế giới của ông qua cả trăm giai thoại, với nhiều nhân vật còn xa lạ cho những ai không sinh hoạt trong môi trường hắc ám đó. Nhưng nếu cứ tưởng ông rút ruột viết ra từng đoạn rã rời thì người đọc vẫn chưa thấy được công phu trục độc.   

"Sợi chỉ xuyên suốt" những đoạn tùy bút u ám vẫn là cái gian và cái ác của "Việt cộng". Dùng từ này, Trần Đĩnh trả lại ngữ nghĩa nguyên thủy và chính xác là Cộng sản Việt Nam. Y như khi ông viết về Trung cộng. 
 
Nhưng nếu chỉ là về từng nhân vật ngẫu hứng nhớ lại thì tùy bút Đèn Cù chưa đi tới tận cùng của trục độc - hay mở nắp bô để xả mùi xú uế.  


*** 

 


Trần Đĩnh đọc nhiều, thuộc sử đảng và không hề quên mối quan hệ với Liên Xô cùng Trung Cộng từ thời Đệ tam Quốc tế cho đến ngày nay. Cho nên về từng người hay từng việc, ông đều nhắc lại dẫn chứng, nhất là trong báo đảng hay từ người trong cuộc.   




Với nhiều độc giả thuộc thế hệ về sau, khung cảnh lịch sử ấy là một mê cung ngoắt ngoéo nên quyển II của Đèn Cù còn bắt người đọc phải nhớ tới hoặc đọc lại lịch sử cận đại.   




Trong từng mô tả về sự gian ác, đôi khi ông có cái lý "giảm khinh" là cái ngu của mấy kẻ trên chóp bu. Dù là ngu thì được cái gian bù lại. Xin đọc Trần Đĩnh kể lại về hậu trường của "Cách mạng Tháng Tám" năm 1945 ở Chương 50:    


"Chỉ hai việc đầu não cách mạng Tân Trào mù tịt tin Hà Nội khởi nghĩa thành công và Việt Minh vũ trang phải được Nhật cho phép qua Cầu Đuống mới vào được Hà Nội đã đủ cho thấy vận hội khách quan vô cùng tốt đẹp của đất nước. Nói lại: vận hội của toàn dân nhưng cuối cùng đã bị Việt cộng ẵm gọn làm vốn liếng riêng của mình. [Chữ in nghiêng là của tác giả Trần Đĩnh.]  

"Tân Trào ba ngày không biết Hà Nội đã khởi nghĩa thắng lợi và Quân Chiến Khu về phải xin Nhật cho qua Cầu Đuống, chỉ hai việc ấy thôi đủ nói Việt Minh chả có đuổi Nhật gì hết. Và tuy ngày 23 tháng 8 mới vào Hà Nội, Cụ Hồ vẫn cảnh giác bắt đi vòng qua sông Hồng ở mạn cây đa làng Sọi có Vũ Đình Huỳnh chờ đón Cụ lên xe hơi qua cầu Sông Cái rồi rẽ phố Hàng Khoai và thế là Cụ đã được ngắm thủ đô ở cái góc mang tên thứ lương thực tiêu biểu nhất của dân ta – đúng là nông thôn bao vây thành thị… Rồi Cụ hài lòng ra ngay chỉ thị tiếp tục hòa hoãn với Nhật, tha Bảo Đại, một lần nữa mặc nhiên thừa nhận Quân lệnh số 1 yêu cầu tiến công Nhật, đàn áp chính quyền Trần Trọng Kim và tiêu diệt đảng phái phản động, là duy ý chí kiểu con ếch nằm trong đáy giếng." [Hết trích.]  


Từ những hồi tưởng đó, Trần Đĩnh mới kết luận là theo Việt cộng thì "bốn phương vô sản đều là anh em...  "vô tổ quốc" như thế!"

Dầy dẫy trong Đèn Cù, ta gặp nhiều chuyện cực khó tin mà chỉ người trong cuộc mới thấm được theo lối "nóng lạnh tự biết".  

Trong mạch đó, độc giả có thể nhớ tới truyện giả tưởng "Đỉnh Cao Toang Hoác" (Yawning Heights hay Les Hauteurs Béantes) của nhà văn bất đồng chính kiến Alexander Zinoviev khi ông ta chơi chữ và châm biếm xã hội Xô viết. Nhưng Zinoviev còn phải dựng truyện giả tưởng, Trần Đĩnh viết về người thật, việc thật. Và xuyên qua hơn ngàn trang sách của hai quyển, Đèn Cù bổ dọc từ Marx tới Lenin, Staline, Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh, cho chí Lê Duẩn, Lê Đức Thọ - và cả Nguyễn Văn Linh với thành tích bái Tầu để chặn Duẩn và ngăn Thọ. Còn kinh hãi hơn giả tưởng.

Tuy nhiên, và đây mới là một kỳ thú của tác phẩm, Trần Đĩnh lại viết về Hồ Chí Minh như một nạn nhân hàng đầu. 


*** 



Những ai cho rằng "Đèn Cù" có dụng tâm chạy tội cho Hồ Chí Minh thì nên đọc quyển II để nắm lấy "tang vật". 



Dù là cán bộ trước sau đã qua sáu năm đào tạo của Đệ tam Quốc tế, và sau này được quốc tế trao cho Trung Quốc dìu dắt, Hồ lần lượt là nạn nhân của Staline, rồi Mao và vì vậy mà từng thời ở nhà cũng là nạn nhân của Trường Chinh, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ trong vụ tranh đoạt quyền bính nội bộ. Phần nào đó, Bác Hồ của Trần Đĩnh có thể là "vô can" trong nhiều chuyển động lớn chỉ vì cái tội vô tài.   



Vậy mà ngày nay Việt cộng còn nói mãi về thắng lợi của "Tư tưởng Hồ Chí Minh". Cho nên Trần Đĩnh mới phang thành tích họ Hồ: "Bịa! Chính là thất bại! Vâng, thất bại đầu tay lập đảng và thất bại đầu tay lập nước!"


Rất đáng ngạc nhiên từ một người mắc bệnh mê Hồ khi còn trẻ. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là Trần Đĩnh không hết lời ngợi ca cụ Trần Trọng Kim. Từ đó, thế hệ ngày nay ở trong nước phải tìm hiểu xem Trần Trọng Kim là ai - và vì sao Cách mạng Tháng Tám chỉ là một trò bịp....


Quyển II của Đèn Cù được tác giả đặt tựa là "Vén Mây Giữa Trời", đọc mãi người viết này mới đoán ra Trần Đĩnh có ý phân công lao động. Bác Hồ và đảng ta chỉ là những vì sao, còn lại, Mặt Trời là những lãnh tụ xa lạ của Liên Xô hay Trung Cộng, như Lenin, Staline hay Mao.... Vén mây lên, Trần Đĩnh bắn rụng cả mặt trời lẫn ngần ấy vì sao....


Mà vì sao dân ta lại khổ vậy? Cũng vì cái tội mê....


Sau khi cả dân tộc đã trả giá đắt đỏ, Trần Đĩnh viết ra chuyện mê muội ấy. Những ai muốn thế giới nhìn ra sự lầm lạc của nhiều người ngoại quốc về Việt Nam thì nên phiên dịch Đèn Cù ra ngoại ngữ. Nó cần xuất hiện bên những tác phẩm giải ảo lừng danh của thiên hạ.





Tầu Cộng Và Tài Tiếp Liệu



Hùng Tâm / Người Việt 141126
Hồ Sơ Người-Việt 

Khi Đi Biển, Tầu Phải Mang Theo Túi Dầu....

 * Những vì sao mới mọc *


Trong quan hệ giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, ta đang chứng kiến một nghịch lý là sự đồng thuận của hai lý luận trái chiều. Một số người ảnh hưởng đến dư luận bên Tầu – "trí thức và học giả" trên các cơ quan ngôn luận của đảng Cộng sản – thì nói đến sự suy tàn bất lực của nước Mỹ. Bên này biển Thái bình, nhiều học giả và bình luận Hoa Kỳ trên các diễn đàn độc lập thì báo động về sự lớn mạnh đầy tính chất đe dọa của Tầu ở ngoài biển. Cả hai nguồn dư luận dẫn tới một kết luận mặc nhiên: Tầu đang đe dọa quyền lợi và an ninh của Mỹ nên sẽ là vấn đề mà Hoa Kỳ phải giải quyết.

"Hồ Sơ Người-Việt" cố đi xa hơn vậy để tìm hiểu về thực lực của Hải quân Trung Quốc từ một khía cạnh thiết thực hơn....



Hải Quân Trung Quốc Tung Hoành


Quả thật là hơn 20 năm qua, lãnh đạo Bắc Kinh từ thời Đặng Tiểu Bình đến sau này đã có kế hoạch phát triển khả năng của Hải quân (được quốc tế gọi tắt là PLAN – People's Liberation Army Navy). Sáu năm nay, ngẫu nhiên từ khi Tổng thống Barack Obama lên lãnh đạo nước Mỹ, thì Hải quân Trung Quốc đã đạt một số thành tích nổi bật, xin ghi lại thật ngắn gọn sau đây.

- Năm nay, lần đầu tiên mà Hải quân Tầu tham gia cuộc thao dượt quân sự RIMPAC do lời mời của Tổng thống Mỹ. Thành hình từ năm 1971, RIMPAC là cuộc thao dượt quân sự của các quốc gia đồng minh Hoa Kỳ trong vành cung Á châu Thái bình dương – không có Tầu Cộng,  cứ hai năm lại tiến hành một lần dưới sự phối hợp của Hạm đội Thái bình dương của Mỹ từ Hawaii. Việc Obama mời Tầu tham gia RIMPAC là chỉ dấu cho thấy sự nhu nhược của nước Mỹ sau khi ồn ào nói đến việc "chuyển trục". Hoặc ngược lại, cho thấy ảnh hưởng lớn mạnh của Tầu Cộng.

- Cùng Hải quân Liên bang Nga, Hải quân Tầu đã thao dượt định kỳ với các chiến hạm đa năng và qua năm tới hai nước sẽ thao dượt trên biển Địa Trung Hải. Nhin lại thì từ Thái bình dương mà qua Địa Trung Hải, các chiến hạm nổi và chìm của Tầu phải vượt vùng biển Đông Nam Á đến Ấn Độ dương rồi nhiều eo biển khác trước khi vào Hồng hải.... Họ phải có khả năng viễn duyên. Khả năng ấy được xây dựng từ vùng cận duyên, được Tầu Cộng xác nhận với "chín khúc lưỡi bò" và "dẫy quần đảo đầu tiên" bao trùm lên hải phận và lãnh thổ của các lân bang.

- Một cách cụ thể thì các chiến hạm Bắc Kinh đã từng thả neo tại nhiều nơi rất xa lãnh thổ, như các nước Argentina, Brazil, Chile, Nigeria hay Tanzania, chưa nói gì đến Papua New Guinea hay Úc Đại Lợi. Các chiến hạm nổi của Trung Quốc đã qua các eo biển Đông Nam Á hay Trung Nam Mỹ, Kênh đào Suez và Panama, Mũi Hảo Vọng, hay biển Bosphorus....

Ngoài ra, các chiến hạm chìm (tầu ngầm hay tiềm thủy đĩnh) cũng đã xuất hiện trên Ấn Độ dương. Đa số tầu ngầm của Tầu còn chạy bằng dầu cặn diesel, nhưng theo nhận định của Hải quân Hoa Kỳ, thì cuối năm nay Bắc Kinh sẽ cho tầu ngầm nguyên tử nhập cuộc trong các chuyến tuần du bí mật dưới đáy biển....

Nhưng khi nói đến lực đẩy là dầu cặn hay năng lượng nguyên tử, ta thấy ra vấn đề tiếp liệu. Các chiến hạm ấy chạy bằng gì và lấy ở đâu trong các chuyến hải hành đã có vẻ toàn cầu như vậy? Một cách thiết thực thì nhiều chiến hạm nguyên tử Mỹ có bình điện... xài 25 năm mới "sạc" một lần nên tha hồ đi lại. Chiến hạm của Tầu vẫn cần ghé trạm xăng dầu, trên đất hay ngoài biển....


Câu đầu tiên là Dầu Đâu?


Khi muốn tung hoành toàn cầu, hoặc chặn đà bành trướng của "siêu cường tàn tạ" là Hoa Kỳ, Hải quân của Bắc Kinh phải giải quyết bài toán tiếp liệu.

Về bối cảnh thì người ta có một tiêu chuẩn đo lường khả năng đó là số tầu dầu của từng nước có thể châm dầu cho các chiến hạm của mình ở ngoài khơi. Hoa Kỳ vẫn đứng đầu với con số là tùi dầu di động theo các chiến hạm là 19. Tầu Cộng hạng nhì mà chưa bằng nửa (8), sau đó là Nga (7), Anh (6), Đức đồng hạng với Nhật (5) rồi mới đến Tây và Ấn (4). Kế toán nhức đầu dễ làm bốc hoả!

Tầu Cộng muốn khắc phục nhược điểm này qua ba loại biện pháp.

Về kỹ thuật thì phải đóng thêm tầu dầu tháp tùng các hạm đội. Họ có tầu dầu Loại 903A để thay hạng Fuqing đã lỗi thời vì chế tạo từ 30 năm trước. Tuần qua, Bắc Kinh cho mở thêm công xưởng mới tại Quảng Châu để giải quyết nhu cầu đó. Xin tạm gọi tắt là "biện pháp 930".

Về tổ chức thì để nâng số cung theo kịp số cầu, Bắc Kinh cho phép Hải quân sử dụng cả tầu dầu dân sự. Quân dân thắm thiết một lòng nên nhiều tầu dầu dân sự - dĩ nhiên cũng là quốc doanh - được tháp tùng để châm dầu cho các hạm đội ở ngoài khơi. Hãy tưởng tượng đến Hải quân Mỹ mà phải "tư nhân hóa" nguồn tiếp liệu như vậy từ các doanh nghiệp hàng hải!

Về ngoại giao và chính trị thì phải có chánh sách hữu nghị với thiên hạ để các chiếm hạm được quyền ghé bến châm dầu hoặc tu bổ. Đây mới là chuyện kẹt cho Tầu Cộng.

Trên bình diện ngoại giao, Bắc Kinh phải nói giọng hòa bình và giấu bớt võ khí để trình bày nhu cầu tiếp liệu này dưới dạng ngoại thương. "Bản quốc đầu tư vào các hải cảng cùa quý quốc là để góp phần phát triển kinh doanh theo quy tắc "đôi bên cùng có lợi" - chứ không có ý đồ gì khác". Nhưng về thực tế chính trị, khi phô trương thanh thế và nói giọng hung đồ tại Đông hải, thì Bắc Kinh gây lấn cấn cho nhiều nước Á, Phi, Mỹ. Cho nên phải trả giá đắt hơn để tìm "bãi đáp".

Chúng ta không thấy dư luận Hoa Kỳ đắn đo suy nghĩ gì về mâu thuẫn đó với mình. Gần 40 năm sau khi rời Việt Nam, nếu ngày nay các chiến hạm Mỹ có ghé bến Sàigòn, Đà Nẵng hay Cam Ranh thì cũng là bình thường, chẳng thấy ai phàn nàn. Đấy mới chỉ là trường hợp Việt Nam thôi, chưa nói gì đến các quốc gia hay những khu vực nóng khác của địa cầu. Mỹ có rất nhiều bạn, Tầu Cộng thì khác.


Danh Sách Khách Hàng


Khi theo dõi tin tức thời sự mà nhớ tới nhu cầu tiếp liệu nói trên của Hải quân Trung Quốc, ta nên thấy Tầu Cộng có một danh mục rất dài về số khách hàng họ cần o bế - hoặc đấm mõm bơm tiền để bơm dầu. Ít ra là 17 nước!

Xin ghi lại đây để quý độc giả và truyền thông ta chấm sẵn trên bản đồ và suy ra những chuyện Bắc Kinh đang phải ngấm ngầm trả giá bên trong. Đó là Bắc Hàn tại Đông Bắc Á; Papua New Guinea và Miến Điện tại Đông Nam Á; là Bangladesh, Pakistan và Sri Lanka (Tích Lan) bên Ấn Độ dương tại Nam Á; rồi tới hàng loạt quốc gia rất diệu vợi khác như Seychelles, Djibouti, Yemen, Oman, hay Namibia, Nigeria, Kenya, Tanzania, Angola và Mozambique, cho tới Nam Phi....

Chấm sẵn bản đồ ấy rồi, chúng ta có thêm dữ kiện bổ túc cho những tin tức về quan hệ kinh tế, ngoại giao hay an ninh của Bắc Kinh với nhiều nước.

Thí dụ là Bắc Hàn, tuần này cũng đang được Nga o bế để đưa các chiến hạm xuống vùng biển nóng ở miền Tây biển Thái bình. Hay sự chuyển hóa dân chủ tại Miến Điện khi chiến hạm Tầu Cộng đã ghé hải cảng Yangon (Ngưỡng Quang) kể từ năm 2010, dưới sự canh chừng của Ấn Độ, Nhật Bản, Úc - và của người dân Miến Điện. Hoặc với Pakistan qua một dự án tốn kém mà thất bại để sử dụng quân cảng Qwadar ở hướng Tây Nam sau khi tốn quá nhiều tiền phát triển một xa lộ trường thiên ở trên núi. Hay là với xứ Bangladesh ở giữa Ấn Độ và Miến Điện để mở mang và khai thác hải cảng Chittagong theo hai hướng an ninh và kinh tế, v.v....

Khi ấy, ta cũng nhớ đến lời phát biểu của một Đô đốc Mỹ khi ông còn làm Tư lệnh Hạm đội Thái bình dương: "phạm vi trách nhiệm của chúng tôi là từ Thái bình dương kéo đến Ấn Độ dương."

Nhìn xa hơn Châu Á và ghé bến Phi Châu, người ta cũng không thể quên vai trò kinh tế của Bắc Kinh trong loại dự án xây dựng hạ tầng có khả năng biến cải hải cảng thành quân cảng. Không phải ngẫu nhiên mà Tầu Cộng sát cánh với nhiều chế độ tham nhũng, độc tài hoặc bị nội loạn như Namibia, Yemen hay Mozambique....

________________________________

Kết luận ở đây là gì?


Trung Quốc từng là một cường quốc lục địa tại Á Châu trong nhiều thế kỷ nhưng có quá nhiều vấn đề bên trong nên ít khi bước ra ngoài.

Từ vài chục năm nay, xứ này bắt đầu bơi ra biển và có tham vọng mở rộng "Con Đường Tơ Lụa" truyền thống đã từng nối liền Trường An (Tây An) với các trung tâm buôn bán tại Trung Á cho đền ngưỡng cửa vào Âu Châu. Gần đây, lãnh tụ Tầu Cộng là Tập Cận Bình nói đến "đường tơ lụa trên biển" là theo ý đó, để nối vùng biển Nam Dương (Indonesia) tại Đông Nam Á với Ấn Độ dương và còn xa hơn nữa.

Nhưng tham vọng ấy đòi hỏi khả năng tiếp liệu cho các chiến hạm. Dù đang đứng hạng nhì về khả năng đó sau Hoa Kỳ, Trung Quốc mới chỉ giải quyết được vấn đề, một cách tương đối, ở vùng biển Đông, dù sao vẫn chỉ là cận duyên. Muốn đi tới trình độ viễn duyên, họ vẫn cần nhiều bãi đáp khác. Chuyện không dễ!

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

Cảm nhận từ bài viết: “Dân là nạn nhân của sự bất công” đăng trên Facebook Việt Tân

Mr Toạc

Đọc bài viết trên của tác giả Thành Công, người tự xưng là phóng viên Dân Luận Việt Tân, tôi thấy có một sự ngỡ ngàng không hề nhẹ. Ngỡ ngàng vì những dẫn chứng, những luận điệu tưởng chừng hết sức "logic" mà tác giả Thành Công đưa ra để minh chứng cho cái luận điệu "Ảo" - "Dân là nạn nhân của sự bất công", và được chốt lại bằng những lời lẽ phản động quen thuộc, đó là việc nói xấu chế độ, chính quyền.


Những luận điệu phản động được đăng trên facebook Việt Tân 


Câu chuyện "ảo" được bắt đầu, kể về chuyện gia đình người ngư dân có tên Nguyễn Văn Hùng tại Nghi Quang - Nghi Lộc - Nghệ An bị 3 người không biết là thuộc tổ chức nào (trong bài viết nói họ là lực lượng kiểm ngư) tịch thu trang thiết bị đánh bắt hải sản khi đang ra khơi. Nó ảo bởi chẳng có căn cứ gì để nói họ là cảnh sát biển hay kiểm ngư cả. Nó ảo bởi toàn bộ câu chuyện được "vẽ" lên bởi "tư duy chủ quan có mục đích" của tác giả. Và đôi khi có những sự thật được biến tướng, tức là có những vở kịch được dựng lên với mục đích xấu. Mà thôi, cái chuyện vu khống, đặt điều đã trở thành "Thương hiệu” - “Made in Việt Tân" rồi chả ai còn lạ gì nữa. Có điều họ nghĩ "Trăm bó đuốc sẽ soi được con ếch", nên "chém" thì cứ "chém" ai cả tin thì nghe theo. Chém gió được tiền, việc nhẹ thu nhập cao ai mà không thích!


Có những con người luôn vỗ ngực tự cho rằng mình là người yêu nước, đấu tranh vì sự phát triển của đất nước. Nhưng thực sự chẳng biết họ đấu tranh là đấu tranh ở đâu? Liệu rằng những con người cứ luôn miệng kêu ca, phàn nàn, bài xích đất nước thế này, thế nọ họ đã làm được gì cho Tổ quốc chưa hay chỉ ngồi một chỗ làm “anh hùng bàn phím”, nói “oai như cóc” thôi. Đất nước ta đang trên đà phát triển, tất nhiên trong quá trình kiến thiết sẽ không tránh khỏi những vấp váp, những điều không thực sự mỹ mãn theo ý muốn. Nhưng thay vì sự đòi hỏi hãy cùng chung tay lao động, học tập để dựng xây quê hương, dựng xây nước nhà, chứ đừng như thế. Nhớ lại những câu chuyện “ngày nảy ngày nay”, toàn thấy các anh Việt Tân kể chuyện “chính trị - thời sự” của Việt Nam. Ở đâu có “hàng nóng” là các anh nhào vô liền. Xào xáo, nhào nặn, hô biến, làm phép, thêm chuyện bịa đặt, bé xé ra to chứ chưa nói là dựng chuyện để “làm phim”. Các anh là ai? Làm những công việc như vậy để nhằm mục đích gì? Điều đó thì ai cũng biết rồi! Biết là chả lừa được ai nên càng phải cố gồng mình chém gió mong góp thành bão ấy mà. Thanh niên Việt Nam bây giờ tỉnh lắm, còn lâu mới “lừa tình” được, có chăng chỉ là mấy Amin, DLV của “gia tộc” Việt Tân giả dạng vào coment lấy phong trào thôi. Tội nghiệp!

Một lời khuyên chân thành cho tác giả bài viết "Dân là nạn nhân của sự bất công"! Một trong những nguyên tắc cơ bản của báo chí là tình chân thực và người làm báo phải có đạo đức nghề nghiệp. Một nhà báo thực sự có lẽ chỉ dám cho ra đời những đứa con tinh thần của mình khi mà họ đã tìm hiểu, xác minh kĩ sự việc, có đủ bằng chứng, dẫn chứng. Có như vậy tác phẩm mới dễ được xã hội đón nhận. Còn nếu vẫn cứ quen thói "tùy tiện" như vậy là không được đâu! Đừng tưởng, cứ dựng chuyện “ảo” lên là có người tin. Xưa rồi bạn nhé!






Hiểu Thêm Thông Tin Làm Thế Nào Sống Chung với Bệnh Gout

 
Hình ảnh ngón chân bị sưng do bệnh gout (nguồn:internet)

             Bệnh Gout (Gút) hay còn gọi là Thống Phong, là một bệnh lý được biết đến lâu đời nhất của loài người – đã hơn 2000 năm. Bệnh Gout thường do các cơn tái phát của viêm khớp cấp tính, biểu hiện thông thường nhất là sưng tấy, đỏ ngón chân cái (50% trường hợp bệnh nhân). Bệnh Gout nguyên nhân chủ yếu là do sự tích tụ axit uric ở các khớp, gân, cơ và xung quanh các mô.
             Nam giới thường mắc bệnh Gout nhiều hơn phụ nữ (tới 95% nam giới có thể trạng to béo trong độ tuổi 35-45). Bệnh Gout ở nữ thường xảy ra sau khi mãn kinh. Đây là một bệnh chữa trị được và có nhiều cách để phòng ngừa tái phát.
Gout trong lịch sử được coi là bệnh của vua chúa hay bệnh của người giàu, vì thường xuất hiện trên những người ăn uống thừa chất. Ngày nay, người ta biết rõ rằng bệnh Gout là một rối loạn phức tạp ảnh hưởng lên mọi người chứ không chỉ riêng ai. Tại Việt Nam, hiện có đến hàng triệu người đang phải đau đớn khổ sở vì bệnh Gout.

Cách phòng ngừa và chữa trị bệnh Gout
           Phương thuốc chữa trị bệnh Gout rất đơn giản và rẻ tiền. Cải bẹ xanh (lá cải hơi có vị đắng, người ta hay gọi là cải đắng) dùng để nấu nước uống hàng ngày. Nước uống này có tác dụng đào thải chất axit uric. Uống nước cải hàng ngày, thay nước lọc, dù thấy bệnh đã khả quan vẫn tiếp tục uống để axit uric không còn cơ hội tái tạo và tích tụ trong cơ thể nữa. Cứ kiên trì, nhẫn nại và chú ý kết hợp với ăn uống hợp lý sẽ có hiệu quả tốt
.


Những thực phẩm nên và không nên ăn khi bị Gout
            Chất purin sản sinh ra các tinh thể axit uric ứ đọng trong các mô mềm và khớp. Do vậy, những thực phẩm động vật và đồ biển giàu purin, nếu bạn không bị bệnh Gout thì cũng không nên ăn quá nhiều đồ biển. Nếu bạn là người “ghiền” đồ biển thì có thể ăn sò và cá hồi, nhưng cũng không nên ăn thường xuyên.
            Người bị bệnh Gout có thể thỉnh thoảng ăn một số hải sản nhất định, nhưng bệnh nhân Gout tuyệt đối không nên thêm cá trích, cá ngừ, cá cơm vào trong bữa ăn hàng ngày. Tuy nhiên tôm, tôm hùm hay cua lại được cho là những thực phẩm an toàn cho bệnh nhân Gout. Điều này trái ngược với quan niệm của một số người, trước nay nhiều người cho rằng tôm cua giàu chất đạm nên không cho người bị bệnh Gout ăn.
             Uống bia làm tăng gấp đôi nguy cơ mắc bệnh Gout. Theo các chuyên gia, uống bia không chỉ làm tăng mức độ axit uric mà còn ngăn cản cơ thể loại bỏ chất này ra khỏi cơ thể của bạn. Rượu cũng không tốt cho tất cả mọi người và đặc biệt càng không tốt đối với những người mắc bệnh Gout. Chính vì vậy, các bác sĩ khuyên: trong bữa tiệc bạn (những người bị bệnh Gout) nên kiêng rượu hoàn toàn.
            Thịt đỏ không tốt cho người bị bệnh Gout. Hàm lượng purin trong các loại thịt là khác nhau. Thịt trắng nói chung là tốt hơn so với thịt đỏ. Bạn không phải kiêng thịt đỏ hoàn toàn, tuy nhiên bác sĩ khuyên không nên ăn nhiều thịt đỏ.
Những người có nguy cơ mắc bệnh Gout nên tránh các loại nước uống có chứa hàm lượng đường fructose cao, chẳng hạn như nước soda, nước hoa quả. Những loại nước uống này không chỉ khiến bạn dễ dàng tăng cân mà còn kích thích cơ thể sản xuất ra axit uric nhiều hơn!
                                                                                      Lý Quyên (vietdaikynguyen)


Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Mãi mãi đặt niềm tin vào Đảng Cộng sản Việt Nam

Xứ lạng

Là một thanh niên trẻ tuổi thuộc thế hệ người Việt Nam sinh ra và lớn lên trong thế kỷ XXI, cá nhân tôi luôn hiểu và tin rằng, chỉ có sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, của Nhà nước và chế độ Xã hội chủ nghĩa Việt Nam mới chính là con đường đi đúng đắn, phát triển dân tộc.


Với bối cảnh diễn biến phức tạp của tình hình khu vực và trên thế giới, hơn bao giờ hết, đòi hỏi chúng ta phải phát triển nhanh, bền vững, nâng cao sức mạnh tổng hợp, nội lực của đất nước về mọi mặt; đồng thời phải luôn nêu cao cảnh giác, kiên quyết bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đây là nghĩa vụ thiêng liêng và cao cả của chúng ta trước các thế hệ cha anh đi trước để lại. Không những vậy, sự kế thừa và phát huy truyền thống yêu nước, bất khuất, kiên cường của dân tộc, bằng sự nỗ lực phấn đấu không ngừng phát triển kinh tế – xã hội, xây dựng nền kinh tế độc lập, tự chủ, nâng cao sức mạnh tổng hợp và uy tín quốc tế của đất nước, phát huy sức mạnh đoàn kết toàn dân tộc kết hợp với sức mạnh quốc tế, lấy lợi ích quốc gia, dân tộc làm mục tiêu cao nhất, nhân dân ta nhất định sẽ vượt qua mọi khó khăn, thử thách, giữ vững môi trường hòa bình, ổn định để phát triển đất nước, bảo vệ vững chắc tổ quốc. Bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc là nhiệm vụ thường xuyên, hằng ngày, hằng giờ không được phép sao nhãng, lơ là. Nó là cuộc đấu tranh lâu dài, kiên trì, bền bỉ với những khó khăn, thử thách to lớn. Đây là sự nghiệp của toàn dân, của mọi người Việt Nam, nhưng Đảng và Nhà nước ta, những người lãnh đạo và quản lý đất nước, có vai trò và trách nhiệm to lớn.

Trong tình hình hiện nay, trước những luận điệu xuyên tạc, chống phá của các thế lực thù địch, quần chúng nhân dân vẫn đặt trọn niềm tin mãnh liệt vào sự lãnh đạo của Đảng, mong muốn Đảng khắc phục triệt để những yếu kém, khuyết điểm, xây dựng Đảng thực sự trong sạch, vững mạnh, gánh vác sứ mệnh lãnh đạo đất nước tiến lên CNH-HĐH, vì mục tiêu dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh. Tên gọi “Đảng ta” mà mỗi người dân Việt Nam dành cho Đảng Cộng sản Việt Nam đã nói lên bản chất mối quan hệ không thể tách rời giữa Đảng với dân tộc và nhân dân. Tên gọi “Đảng ta” còn nói lên bản chất của Đảng Cộng sản: Đảng của dân, có trọng trách vừa lãnh đạo, vừa phục vụ lợi ích của nhân dân và dân tộc. 

Cha ông ta đã tổng kết: Dân như nước. Chở thuyền và lật thuyền cũng là dân. Gốc có vững, cây mới bền. Xây lầu thắng lợi trên nền nhân dân… Hiểu được quy luật muôn đời để xây dựng đất nước Việt Nam phồn thịnh, giàu có vững bền, Đảng ta đã đưa ra đường lối, định hướng rất đúng đắn; nỗ lực ấy được đền đáp lại là đất nước, dân tộc Việt Nam vẫn đứng vững trước nhiều “cơn bão” chính trị, kinh tế, xã hội của thế giới đầy biến động khó lường.

Trải qua bao nhiêu thăng trầm lịch sử của dân tộc, bao sự kiện lớn lao của dân tộc , chúng ta đều có sự đóng góp, vai trò của Đảng Cộng Sản VIệt Nam, đó là điều mà chúng ta không thể phủ nhận, chúng ta cần tiến hành nhiều hơn nữa những hoạt động thiết thực nhằm nâng cao chất lượng cũng như hiệu quả của tổ chức Đảng. Dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử của gần 30 năm đổi mới mà nhân dân ta đạt được khiến chúng ta hãnh diện và tự hào, bạn bè quốc tế ngưỡng mộ.

Đảng cộng sản, niềm tin và hi vọng của nhân dân. Niềm tin và hi vọng đó sẽ là một động lực cho Việt Nam ngày càng hoàn thiện về mọi mặt, tạo tiền đề và điều kiện cho đất nước Việt Nam thống nhất và phát triển trong tương lai. Sẽ là điều kiện cho đất nước Việt Nam hòa hợp, bình yên và cùng nhau phát triển, cùng nhau tiến tới tương lai tươi sáng. Niềm tin và hi vọng đó là chất xúc tác mạnh mẽ cho những dự định nhưng kháo khát cống hiến, khao khát xây dựng đất nước ngày một giàu đẹp và bền vững của đảng công sản Việt Nam. Hãy để cho cái niềm tin và hi vọng đó cháy bỏng trong trái tim chúng ta, những người dân Việt Nam, để khẳng định với bạn bè năm chấu rằng; cái niềm tin, hi vọng của những con người Việt Nam là không đặt sai chỗ, không đặt mù quáng mà đó là sự lựa chọn của lịch sử, là sự lựa chọn của thời đại.

Là một công dân của đất nước, tôi luôn luôn tin tưởng vào Đảng lãnh đạo. Một đảng cầm quyền đã được hơn 80 năm, trải qua biết bao nhiêu sóng gió, thử thách của lịch sử, của thời đại với biết bao nhiêu kinh nghiệm lãnh đạo đất nước mà lại không tin thì có thể tin vào ai được. Nhờ có Đảng mới có chúng tôi của ngày hôm nay.

“Dẫu có hoàng hôn mặt trời vẫn đỏ
Nửa thế kỷ qua rồi theo Đảng vẫn kiên trung".