Hiển thị các bài đăng có nhãn Xã hội - Những chuyện kỳ lạ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Xã hội - Những chuyện kỳ lạ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Kinh hãi bơm nước tăng trọng cho bò

Con bò bị bơm nhiều nước qụy xuống đất, người đàn ông chọc ống sâu vào họng bò quậy cho nước trào ra, bò vừa đứng lên lại bơm tiếp...

Nhằm tăng trọng lượng bò trước khi giết mổ, một số lò mổ lân cận TP.HCM bơm nước vào bụng bò hết sức dã man. Để chứng minh, ông Phan Xuân Thảo, Chi cục trưởng Chi cục Thú y TP.HCM, cung cấp cho Pháp Luật TP.HCM một đoạn clip ghi hình hàng chục con bò đang bị ép uống nước đến nỗi lăn quay. Băng do một cộng tác viên của chi cục quay được cách đây không lâu.

“Đạp cho nó xịt nước đi!”

Đoạn clip được quay tại lò giết mổ gia súc Tuấn Cúc (Tiền Giang) vào buổi trưa. Lò giết mổ này khá rộng, kín cổng cao tường, chung quanh có nhiều cây cối um tùm. Hàng chục con bò bị nhốt trong chuồng. Nhiều con bị xỏ mõm bằng khoen sắt tròn rồi cột chặt vô trụ xi măng bằng dây thừng. Mặc dù đau đớn nhưng bò không thể kêu la, chỉ cố vùng vẫy.

Một người đàn ông ở trần, mặc quần đùi thọc ống nhựa dài hơn 1 m vô miệng bò, sau đó chọt sâu vô cổ họng. Tiếp theo, ông nối ống nhựa này với một ống nhựa khác được nối với nguồn nước rồi bắt đầu bơm vô bụng bò. Bị thọc quá sâu, con bò đau đớn quỵ cả hai chân trước xuống nền đất nhưng người đàn ông vẫn thản nhiên bơm.
Người đàn ông bắt đầu thọc ống bơm nước sâu vào bụng bò để bơm
Bụng chứa đầy nước căng tròn đến nỗi bò không thể đứng dậy được
Trong clip vang lên giọng một thanh niên: “Có một lò (lò giết mổ - PV) ở tỉnh Bến Tre làm hai vách tường, đút bò vô cho nhổng lỗ mũi để bơm nước cho dễ, bò khỏi vẫy. Lò của thằng Vũ đó”.

Đoạn clip còn ghi hình ảnh một con bò khác màu trắng bụng căng tròn, nằm thở phì phò dưới đất vì bị bơm quá nhiều nước. Một ông khác cũng ở trần, mặc quần đùi kéo gập đầu bò xuống đất, thọc ống nhựa vô sâu cổ họng rồi thụt ra thụt vào cho nước trào ra. Thụt ra thụt vào lần hai, quậy ống nhựa nước mới ọc ra.

Giọng một thanh niên rõ mồn một trong clip: “Ông Tám mướn anh Phụng đạp cho nó xịt nước đi”. Ngay sau đó, giọng một ông đứng tuổi cất lên: “Con bò nào yếu thì bơm nước ít thôi, bơm chi quá trời quá đất vậy”. Sau vài lần thọc bụng bò cho nước trào ra, một ông giật mạnh dây thừng để con bò đứng dậy.

Ọc cả máu

Ở một lò giết mổ khác, đoạn clip ghi được hình ảnh hàng chục con bò bị nhốt trong chuồng đầy phân đang chờ bơm nước. Lò giết mổ này cách xa khu dân cư, chung quanh nhiều cây cối.

Cũng với cách thức thọc ống nhựa vô bụng bò rồi nối ống nước, một thanh niên bơm nước vô bụng bò đúng một phút. Khi bò ọc nước vì bị bơm quá nhiều, người này rút ống ra. Thế nhưng chỉ vài giây sau, người này lại tiếp tục nối ống nước rồi bơm vô bụng bò. Lần bơm này kéo dài gần hai phút khiến bụng bò căng tròn. Do chịu không nổi nên bò vùng vẫy mạnh. Người thanh niên vừa rút ống, nước trong bụng bò có màu đỏ au trào ra ào ạt. Một phụ nữ cất giọng: “Bơm sao cho nước đừng trào ra thì bơm, bơm phải có kinh nghiệm chứ!”.

Bơm nước xong con bò trên, người thanh niên nhanh tay bơm những con còn lại.
Người đàn ông dùng ống nhựa thụt ra thụt vào để nước trong bụng bò trào ra bớt, bò mới đứng lên được
Bị bơm quá nhiều nước, bò ọc ra nước kèm cả máu tươi. (Ảnh: Thú y TP.HCM cung cấp)
Phát hiện chỗ này, di chuyển nơi khác

Ông Phan Xuân Thảo, Chi cục trưởng Chi cục Thú y TP.HCM, cho biết tình trạng bơm nước vào bò trước khi giết mổ xảy ra ở các tỉnh lân cận nên thuộc trách nhiệm của chi cục thú y các địa phương này. Chi cục Thú y TP.HCM đã cung cấp clip này, đề nghị các tỉnh lân cận làm rõ tình trạng này để tránh thực trạng thịt bò không đảm bảo chất lượng đưa vào tiêu thụ trên thị trường TP.HCM.

“Mặc dù các tỉnh có siết chặt quản lý nhưng thực trạng bơm nước bò vẫn tồn tại. Theo các địa phương, khi bị phát hiện ở điểm này thì chủ lò sẽ chuyển hoạt động qua điểm khác” - ông Thảo cho biết.

Cũng theo ông Thảo, mặc dù biết thịt bò bị bơm nước nhưng việc áp dụng biện pháp giữ hàng để theo dõi cho đến khi hết rỉ dịch mới cho phép kinh doanh chưa phải là biện pháp căn cơ và dễ phát sinh tranh chấp. “Hiện vẫn chưa có quy chuẩn kỹ thuật về các chỉ tiêu đảm bảo an toàn thực phẩm đối với thịt để làm cơ sở đối chiếu, kết luận thịt bò bị bơm nước để áp dụng biện pháp xử lý theo quy định” - ông Thảo cho biết.
Theo Trần Ngọc

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

Cặp vợ chồng vớt hơn 300 xác chết trên sông Sài Gòn

Cạnh chân cầu Bình Lợi (quận Bình Thạnh) đỏ tươi màu sơn mới, chiếc ghe cũ của vợ chồng ông Ba Chúc lắt lư theo mỗi nhịp sóng trong mùi hôi của dòng nước đen ngòm. Hơn 30 năm sống cùng dòng sông không biết bao nhiêu lần vợ chồng ông chứng kiến bao người đã mang theo những nỗi cay đắng thị phi khi trầm mình xuống sông.
Hơn nửa đời người sống bằng nghề sông nước, không biết từ khi nào vợ chồng ông Ba Chúc đã gắn bó với việc vớt xác trên sông Sài Gòn. Bất kể lúc nào, bất cứ nơi đâu, khi hay tin có người nhảy cầu, có xác chết trôi, vợ chồng ông luôn cố gắng đến thật nhanh để hy vọng cơ hội cứu thêm mạng người hoặc cho oan hồn kẻ đã khuất bớt lạnh giá. Hơn nửa đời người sống bằng nghề sông nước, không biết từ khi nào vợ chồng ông Ba Chúc đã gắn bó với việc vớt xác trên sông Sài Gòn. Bất kể lúc nào, bất cứ nơi đâu, khi hay tin có người nhảy cầu, có xác chết trôi, vợ chồng ông luôn cố gắng đến thật nhanh để hy vọng cơ hội cứu thêm mạng người hoặc cho oan hồn kẻ đã khuất bớt lạnh giá.

Chọc giận Hà Bá

Ông Ba Chúc tên đầy đủ là Nguyễn Văn Chúc, sinh năm 1957. Còn vợ ông là bà Nguyễn Thị Hinh, sinh năm 1958. 38 năm nên nghĩa vợ chồng cũng là ngần ấy thời gian hai người gắn bó với những khúc sông Sài Gòn này.
Giữa hai cây cầu Bình Lợi tấp nập ngược xuôi, hai vợ chồng ông Chúc như một nốt lặng quý giá của cuộc đời.(Ảnh: Minh Trí)
“Mỗi năm vợ chồng tôi vớt trên dưới cả chục xác người. Hơn 30 năm nhẩm lại thấy nhiều quá. Có người hỏi sợ không? Tôi bảo: Họ cũng là người. Mình làm việc thiện không việc gì phải sợ” - ông Chúc nói rồi hớp ngụm trà xanh, mắt đăm đăm nhìn ra phía cầu Bình Lợi.

Năm 1977, vợ chồng ông Ba Chúc đưa ghe ra đậu dưới chân cầu Bình Triệu. Năm đó cũng là lần đầu tiên hai người cứu được một người phụ nữ tự tử. “Khi tới nơi, tôi thấy dép nổi lên trước, sau đó người mới trồi lên. Hồi đó cũng không biết hô hấp nhân tạo hay cứu chữa gì. Lên tới bờ người ta lẫn mình đều mệt gần xỉu. Chỉ biết gọi công an tới đưa cô ấy về. Lúc này nhìn kỹ mới thấy cô mang nhiều nữ trang, đồng hồ mà mặt buồn lắm. Hỏi ra cô kể vì chuyện chồng có bồ nhí nên nhảy cầu” - bà Hinh nói.

Bà Hinh vẫn rùng mình nhớ lại cảm giác lần đầu vớt xác một người chết sông. Thi thể người đàn ông lạnh toát, trắng bệch nằm lập lờ trong làn nước. Hai vợ chồng phải dùng hết sức một hồi lâu mới lôi được xác vào bờ. Sau lần đó, hai người đỡ sợ hơn nhưng những cái chết cứ ám ảnh khôn nguôi.

Đó là trường hợp về một người mẹ dùng dây cột chặt đứa con vào người mình rồi nhảy xuống sông. Khi ông Ba Chúc đến nơi, đưa tay kéo xác người mẹ thì mới phát hiện thêm xác đứa bé gái 5 tuổi chìm bên dưới. “Hỉ nộ ái ố của nhân sinh. Vì giận gia đình, chồng con mà họ kết thúc cuộc đời mình rồi kéo cả đứa bé vô tội. Nghĩ vừa buồn mà vừa giận” - bà Hinh nói.

Những dáng người ám ảnh

Trải qua bao nhiêu năm sống gần cây cầu Bình Lợi, không biết bao nhiêu lần đã cứu được những người tự tử nhảy từ cây cầu này nên ông bà có một khả năng mà hiếm người có được. Đó là nhìn dáng người hay nghe tiếng động là biết có người nhảy sông tự vẫn.

Họ đưa tay vái ba bốn cái. Họ run rẩy leo lên thành cầu. Họ thẫn thờ như người mất hồn... là cách mà vợ chồng ông quan sát để chuẩn bị nổ ghe ra ứng cứu. Những dáng người ấy vợ chồng ông nhìn thấy rất nhiều. Nó là tín hiệu khác thường khiến vợ chồng ông dù đang làm gì cũng lao mình ra cứu người.

“Con nít 7, 8 tuổi. Thanh niên 19, 20. Đến cả cụ già 80 tuổi cũng còn muốn tự vẫn. Mình chỉ sợ lúc họ nhảy mình không có mặt ở đấy hoặc không hay biết gì” - ông Ba Chúc chiêm nghiệm: “Số người ấy được sống hay chết đều phụ thuộc vào chiếc ghe cả. Nhưng sợ nhất là chiếc ghe không nổ máy. Nếu họ nhảy xuống, mình lao ra giật một cái mà máy nổ thì người đó sống. Còn nếu giật máy đến cái thứ 3 không nổ thì coi như họ đã tới số”.

Cách đây 3 tháng, vợ chồng ông cứu được một cô gái 25 tuổi rất xinh đẹp. Khi hồi tỉnh lại, cô gái nói rằng mình bị người yêu phụ bạc. Sau khi nhìn quanh quất, cô mới thốt lên với bà Hinh: “Sao nước sông dơ vậy cô. Con sợ thối, sợ dơ lắm”. Lúc này bà mới đáp: “Nước sông dơ nhưng con chết nằm dưới bùn còn dơ hơn. Bất cứ chuyện gì trên đời từ từ đều giải quyết được hết. Con mà chết như thế này là tội bất hiếu, cha mẹ, anh em sao sống nổi. Có đáng để con bỏ tất cả chỉ vì một lần sóng gió cuộc đời. Cô khổ cực vậy còn muốn sống huống chi con”. Bà nói tới đây, cô gái chỉ biết khóc òa lên mà hứa không tự vẫn nữa.
Mỗi lần cứu được một người lên bờ, hai vợ chồng ông trở thành chuyên gia tâm lý bất đắc dĩ. “Mình phải khuyên răn, giải thích đủ điều người ta mới hiểu, mới sợ mà không đi tự vẫn lần nữa. Có người chỉ vì người thân không quan tâm, bạn bè phản bội cũng tìm đến cái chết. Thật là giàu nghèo đều có cái nỗi khổ” - bà nói.

Không ít lần vợ chồng ông phải đem đồ cho người nhảy sông mặc rồi bỏ tiền ra thuê xe ôm đi cùng với họ về tận nhà mà không hề tính toán thiệt hơn. Người được cứu sống đem quà, tiền đến báo đáp chưa lần nào ông bà nhận: “Mình làm phước, chứ đâu kiếm tiền. Cứu được một mạng người mình vui lắm. Nhưng nếu không kịp thì ruột cứ đau như đứt từng khúc” - ông nói.

Hạnh phúc đơn sơ

Cũng bởi vì nhiều lần vớt xác, cứu người nên ông Ba Chúc có rất nhiều số điện của công an nhiều khu vực như cầu Sài Gòn, cầu Bình Lợi, cầu Bình Triệu hay tận miệt Bình Phước. Những người đi lượm ve chai, câu cá, lái sà lan cũng có số điện thoại của ông để khi gặp chuyện người họ nhớ đến đầu tiên luôn là ông Ba Chúc. Bởi vậy mà bà nói vui: “Bữa nào ổng đi vắng một tiếng là loạn cả lên. Người gọi chở khách, người gọi mua đồ... Vợ chồng tôi kiểu này còn ở ghe dài dài”.

Mấy năm nay bà bị bệnh, chỉ có mình ông không kéo lưới được, cộng đó vào đó là nước sông ô nhiễm, cá tôm trở nên vắng bóng nên ông chuyển sang nghề “thợ đụng”. Ai kêu gì làm nấy. Phụ hồ, chở khách… miễn có tiền để hai vợ chồng ông sống khỏe mạnh mà cứu người, vớt xác.

“Có chiếc ghe ba mẹ để lại nên cứ thế hai vợ chồng sớm tối làm nghề kiếm cơm”, ông Ba Chúc cười hiền hậu kể tiếp: “Hồi đó chiếc ghe bề ngang chỉ một thước vậy mà vợ chồng với 5 đứa con chen chúc với nhau trong đó. Giờ thì chúng đi lấy chồng rồi. Còn mỗi hai vợ chồng tôi thôi”.
Giấy khen của phường 13, quận Bình Thạnh, TP.HCM dành cho ông bà Chúc. (Ảnh: Minh Trí)
Trên chiếc ghe này, ở vị trí trang trọng nhất là những chiếc bằng khen và huy hiệu Hiệp sĩ giao thông do công an của phường tặng. Vài bộ đồ và vài chiếc nồi, chén, đũa. Cuộc sống phải bươn chải, khó khăn, gia tài hơn nửa đời người của vợ chồng ông chỉ có bấy nhiêu đó. Ấy vậy mà, hai người từ hồi lấy nhau đến giờ vẫn chưa lần lớn tiếng với nhau. Bà kể: “Ổng hiền lành, chịu khó”, ông thêm vào: “Bả nấu cơm ngon tôi ăn”. Hai ông bà âu yếm nhìn nhau cười.

Nhiều người được cứu nhận ông bà làm cha mẹ nuôi đã bày tỏ mong muốn được đưa ông bà lên bờ sống không phải lo nghĩ gì nữa. Cách đây không lâu, có một nhà sư thấy hai vợ chồng ông sống nghèo khổ nhưng lại làm việc thiện giúp đời nên có nhã ý muốn được chu cấp, phụng dưỡng vợ chồng ông đến cuối đời. Thế nhưng, những thành ý đó ông bà đều từ chối chỉ vì nghĩ mình còn khỏe, còn kiếm được tiền nuôi bản thân. Và mặc dù không nói ra nhưng mọi người hiểu rằng, ông bà Ba Chúc còn phải túc trực ở chân cầu này để làm nhiệm vụ thiêng liêng cao cả của mình.

“Tôi chỉ ước mong vợ tôi khỏe để ngày nấu hai bữa cơm no bụng tôi ăn mà làm việc, mà giúp người”. Câu nói giản dị ấy của ông Ba Chúc khiến người nghe thấy thật ấm lòng. Giữa hai cây cầu Bình Lợi tấp nập ngược xuôi xe cộ, hai vợ chồng ông như một nốt lặng quý giá của cuộc đời mà nếu thiếu đi, Sài Gòn sẽ mất đi một tấm lòng.
Theo Minh Trí

Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Sán ăn rỗng phổi vì món cua suối nướng

Sau khi ăn cua suối nướng trên than hoa, anh Tâm, trú tại Đống Đa, Hà Nội đã bị ho ra máu. Anh tưởng bị viêm phổi, lao phổi, vào bệnh viện khám chữa nhưng bệnh không thuyên giảm.
Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương từng tiếp nhận và điều trị cho nhiều bệnh nhân bị sán phổi. Có những trường hợp ho lâu ngày, ho ra máu chỉ đi điều trị lao nên khi đến viện, những con sán đã ăn rỗng hết cả phổi.

Trường hợp của ông Nguyễn Văn Tâm là điển hình. Ông nhập viện trong tình trạng ho nhiều, ho ra máu kèm theo đờm. Có lần, ông ho ra cả cục máu tươi đỏ hỏn, có lúc máu màu đỏ rỉ sắt. Ông Tâm đi khám ở bệnh viện lao phổi, bác sĩ nghi ngờ ông bị sán phổi vì chụp phim thấy phổi bị tổn thương.

Món tôm, cua đồng nướng nguy hiểm

Ông được chuyển sang Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương, tại đây, các bác sĩ làm xét nghiệm đờm và dịch màng phổi phát hiện ông bị sán lá phổi. Cả ổ sán nằm trong phổi ăn rỗng cả phổi khiến phối bị tổn thương gây ho ra máu và thi thoảng có triệu chứng sốt. Thạc sĩ Nguyễn Hồng Hà – Nguyên Phó Giám đốc Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương cho biết, các bác sĩ đã soi đờm phát hiện rất nhiều trứng sán trong đờm và màng dịch phổi.
Ông Tâm cho biết ông không ăn đồ sống, gỏi. Cách đây một thời gian, ông đi công tác ở Ngổ Luông, Hòa Bình được bà con ở đây mời ăn món cua suối nướng. Khoảng 3 tuần sau, ông bắt đầu bị ho và xuất hiện ho ra máu.

Còn trường hợp của bé Bùi Thị Hoa trú tại Nghệ An được gia đình đưa ra bệnh viện điều trị với tình trạng ho ra máu. Soi đờm phát hiện nhiều trứng sán. Lúc này, bác sĩ phát hiện cả ổ sán trong phổi của em Hoa. Gia đình Hoa cho biết họ thường sử dụng món tôm nướng than hoa cho bữa cơm gia đình. Có nhiều khả năng khi ăn tôm nướng, bé đã ăn phải con tôm có chứa nang sán chưa được nấu chín nên nhiễm sán phổi.

Không nên ăn các loại mắm cua sống

Thạc sĩ Hà cho biết sán lá phổi về hình thái thường có đặc điểm như dài 8-16 cm, chiều ngang 4-8 mm, dày 3-4 mm, có màu nâu đỏ và giống như hạt cà phê, vỏ sán có những gai nhọn, có hai hấp khẩu bụng và miệng, các ống ruột là những ống ngoằn ngoèo, lỗ sinh dục ở gần hấp khẩu bụng. Trứng sán có nắp màu sẫm dài 0,8-1 mm.

Trứng của sán lá phổi có vỏ mỏng nên tồn tại ở môi trường bên ngoài rất kém, nhiệt độ ánh sáng mặt trời trên 70 độ C sẽ làm hỏng trứng. Tuy nhiên, trứng sán muốn phát triển thành ấu trùng phải có môi trường nước, nếu trên cạn trứng sẽ hỏng và không phát triển được, khả năng tồn tại của sán lá phổi trưởng thành ở ngoại cảnh cũng rất kém.

Tác nhân gây bệnh ngoài vật chủ chính là người, các động vật và gia súc khác cũng là nguồn chứa mầm bệnh sán lá phổi như chó, mèo, hổ, báo, chó sói, chồn, chuột...

Phương thức lây truyền của bệnh sán lá phổi người hoặc động vật ăn phải tôm, cua có ấu trùng nang chưa được nấu chín như cua nướng, mắm cua. Sau khi ăn ấu trùng sán vào dạ dày và ruột, xuyên qua thành ống tiêu hóa vào ổ bụng, rồi từng đôi một xuyên qua cơ hoành và màng phổi vào phế quản để làm tổ ở đó. Thời gian từ khi ăn phải ấu trùng đến khi có sán trưởng thành khoảng 5-6 tuần.

Khi nhiễm sán lá phổi, khoảng 2 tuần sau nhiễm trong huyết thanh bệnh nhân đã xuất hiện kháng thể kháng sán lá phổi. Sán lá phổi trưởng thành ít đẻ trứng, khả năng phát hiện trứng trong đờm và dịch màng phổi rất khó khăn. Hiện nay, các bác sĩ chẩn đoán bệnh sán lá phổi bằng kỹ thuật miễn dịch ELISA.

Để phòng chống bệnh sán lá phổi, thạc sĩ Hà khuyên không ăn các loại tôm, cua sống. Các món ăn đều phải nấu chín. Vệ sinh môi trường, không khạc nhổ bữa bãi nhất là đờm của người bệnh.

Bệnh sán lá phổi được Kerbert tìm ra đầu tiên ở động vật là hổ. Năm 1995, Tổ chức Y tế thế giới (WHO) đã công bố sự lưu hành bệnh sán lá phổi ở 39 nước trên thế giới. Năm 1968, John Cross cho rằng có khoảng 194 triệu người trên thế giới có nguy cơ mắc bệnh sán lá phổi, đặc biệt là Trung Quốc, Lào và Triều Tiên.

Ở Việt Nam, bệnh sán lá phổi được xác định lưu hành ít nhất ở 8 tỉnh phía Bắc như Lai Châu, Sơn La, Hòa Bình, Lào Cai, Yên Bái, Hà Giang, Lạng Sơn, Nghệ An; có nơi tỷ lệ nhiễm tới 15% (Sơn La). Loài sán lá phổi mới chỉ xác định ở Việt Nam là Paragonimus heterotremus.
Theo Khánh Ngọc

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Con ba ba có hình mặt người giá hàng chục triệu đồng

Nhiều ngày qua, hàng trăm người dân hiếu kỳ tìm đến nhà ông Nguyễn Nông (ở khu phố Ngân Sơn, thị trấn Chí Thạnh, huyện Tuy An, Phú yên) xem con ba ba có hoa văn trên mai giống hệt khuôn mặt người.
Con ba ba nặng hơn 0,3kg, được gia đình ông Nông mua tại chợ Ngân Sơn, thị trấn Chí Thạnh về nấu cháo. Thật kỳ lạ là khi mang ba ba về nhà, ông Nông phát hiện trên mai (mu) nó có hình giống hệt khuôn mặt người với đầy đủ mắt, lông mày, sống mũi, miệng… nên giữ lại để nuôi.
Ông Nguyễn Nông tự hào vì mua được con ba ba có hoa văn lạ.
Các kỹ sư chuyên nghành thủy sản lý giải, đây là loài ba ba gai sống ở vùng nước ngọt. Sở dĩ trên mai nó có hình lạ là do tác động của thời tiết và môi trường tự nhiên qua nhiều năm.
.

Tuy nhiên, nhiều người dân cho rằng, chuyện lạ trên mang tính tâm linh nên có người còn hỏi mua con ba ba với giá hàng chục triệu đồng, nhưng gia đình ông Nông không bán.
Theo Nhất Minh

Ông Mỹ quỵt tiền taxi, đánh người trên phố Đà Nẵng

Sau khi uống bia say xỉn, vị khách Tây đã quỵt tiền taxi, còn đánh tài xế và một phụ nữ đi đường bị chấn thương sống mũi.
Liên quan đến clip ông Tây bị người dân đánh trên phố Đà Nẵng gây xôn xao, chiều 29/7, Công an quận Thanh Khê (TP.Đà Nẵng) cho biết, đơn vị đã tiếp nhận vụ việc và đang tiếp tục củng cố hồ sơ để điều tra, làm rõ vụ “Gây rối trật tự công cộng và Cố ý gây thương tích liên quan đến người nước ngoài”.

Ông Denis Marshall Gray gây rối trên phố Đà Nẵng (Ảnh cắt từ clip).

Theo kết quả điều tra, khoảng 18h tối 27/7, anh Nguyễn Quý (47 tuổi, trú quận Hải Châu, TP.Đà Nẵng) là tài xế lái xe taxi mang BKS 43A-066.57 có nhận chở ông Dennis Marshall Gray (68 tuổi, Quốc tịch Mỹ, thuê phòng tại Phòng A10-02 chung cư Hoàng Anh Gia Lai, TP.Đà Nẵng) từ số 68 Bạch Đằng về tòa nhà Hoàng Anh Gia Lai Đà Nẵng ở số 72 Hàm Nghi.
Khi xe đi đến ngã tư Hoàng Hoa Thám – Lý Thái Tổ, do đèn đỏ nên tài xế Quý dừng xe. Bất ngờ, ông Dennis Marshall Gray dùng tay đánh anh Quý và xé giấy đăng ký kiểm định xe rồi xuống xe bỏ đi. Khi anh Quý đuổi theo đòi tiền cước taxi thì bị ông Dennis đuổi đánh, rồi bỏ đi về hướng đường Hàm Nghi.
Một số người dân thấy chuyện bất bình liền ngăn cản, cố giữ lại thì ông Dennis vung tay đánh vào một phụ nữ đi đường là chị Nguyễn Cửu Thị Thùy Trang (40 tuổi, trú quận Liên Chiểu) khiến chị bị chấn thương sống mũi, chảy nhiều máu.
Hộ chiếu của ông Dennis Marshall Gray.
Quá bức xúc, một người đàn ông đang ở gần đó chứng kiến sự việc đã lập tức đuổi theo và dùng lốp xe quàng vào cổ kéo mạnh khiến ông Tây này ngã đập mặt vào ô tô trên đường.
Sau đó, một vài người dân chứng kiến đã lao tới đỡ và giúp ông Tây này đứng dậy nhưng ông lại gạt phăng và bỏ đi.
Theo một chiến sĩ Công an có mặt tại hiện trường, khi vụ việc xảy ra, vị khách Tây này đã say xỉn, nồng nặc mùi bia.
Khi công an làm nhiệm vụ mời ông Dennis Marshall Gray về cơ quan công an làm việc, ông này không chỉ có thái độ không chấp hành mà còn buông những cử chỉ, lời lẽ thô tục.
Vụ việc đang được tiếp tục mở rộng điều tra, làm rõ.
Theo N.Dương

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

Cụ bà cao tuổi nhất Việt Nam có cả trăm con cháu

Dù đạt tới độ đại thượng thọ, 121 tuổi nhưng cụ bà Nguyễn Thị Trù ở xã Đa Phước (Bình Chánh, TP.HCM) còn lưu lại trên gương mặt, cử chỉ nét tinh anh.
Hiện cụ Trù đã được Trung tâm sách kỷ lục Việt Nam ghi nhận là cụ bà cao tuổi nhất Việt Nam. Sắp tới, tổ chức Kỷ lục Việt Nam sẽ đề nghị tổ chức Kỷ lục châu Á cũng như tổ chức Kỷ lục Thế giới công nhận cụ Trù là người phụ nữ thọ nhất thế giới.
Mối tình đi làm đồng
Căn cứ để xác lập kỷ lục là giấy chứng minh nhân dân số 021172033 do Công an tỉnh Long An cấp ngày 25/7/1979. Theo giấy CMND này, cụ Trù sinh năm 1893, quê quán là huyện Cần Giuộc, tỉnh Long An. Nơi thường trú là ấp 1 (nay là ấp 5), xã Đa Phước, huyện Bình Chánh, TP.HCM.
Cụ Trù đang sống cùng người con trai út là ông Nguyễn Hữu Phương (72 tuổi) và vợ ông là bà Nguyễn Thị Đoàn (75 tuổi). Theo quan sát của chúng tôi, cụ Trù hiện vẫn có thể đi được, nhưng rất yếu, tay chân cụ đã teo tóp, mắt cụ vẫn còn sáng, giọng nói vẫn còn chuẩn, riêng tai thì có hơi lãng.
Ông Phương cho biết, mẹ ông sinh 11 người con, ông là út. Hiện tại, anh chị em của ông chỉ còn lại 3 người gồm 1 người chị thứ Tám, người anh thứ Chín (theo cách gọi của người miền Nam-PV) và ông. Cũng theo ông Phương ông không nhớ chính xác là người anh đầu mình sinh năm bao nhiêu. Vì khi ông sinh ra và lớn lên, người anh này đã không còn. “Lúc đó, tôi có hỏi là anh bao nhiêu tuổi thì bị mẹ xách cây đánh túi bụi. Thời đó, không biết mẹ kiêng kỵ điều gì mà không cho tôi hỏi”, ông Phương nói.
Cụ Nguyễn Thị Trù là người sống thọ nhất Việt Nam với 121 tuổi. Cụ có 11 người con và rất nhiều cháu, chít...
Ông Phương kể: “Lúc còn nhỏ thỉnh thoảng có nghe ba kể về mẹ là một thiếu nữ đẹp và giỏi giang ở Cần Giuộc, Long An. Ba kể, trong lúc đi làm đồng đã gặp mẹ nên đem lòng yêu thương bởi cái tài và sắc. Một mình mẹ gặt lúa bằng gấp đôi người khác, bắt cá cũng rất giỏi. Về nhà ba nói với ông bà nội xuống đó xin cưới mẹ chứ nhất quyết không chịu cưới ai khác”.
Sau khi lấy nhau cụ Trù theo quê chồng về trên Sài Gòn sống và lập nghiệp ở đây. Hàng ngày cụ Trù cùng chồng chăm lo mảnh ruộng gần nhà. Từ cày cuốc đến sạ giống, làm cỏ,…lúc nào trên cánh đồng cũng có hai người. Sau vụ lúa cả hai cụ đi lưới cá dưới sông, cắt bồn bồn, hái rau dại về ăn, về bán. Cuộc sống gần gũi với thiên nhiên. Tảo tần sớm hôm nhưng nhờ thiên nhiên ưu đãi, cuộc sống của gia đình không đến nỗi khiến cho cụ phải nhiều lo nghĩ. Năm 1963 chồng cụ Trù mất do bị té ngã trong lúc đi làm đồng. Một mình cụ Trù làm việc và sống với các con đến tận ngày hôm nay. Cũng theo ông Phương, trong giấy tờ, ông năm nay 72 tuổi nhưng tuổi thật của ông là 74 tuổi.
Ở vào cái tuổi “Thất thập cổ lai hy”, hai vợ chồng ông Phương vẫn chăm sóc cụ Trù với lòng đầy tôn kính, thương yêu.
Ông Phương cho biết: "Tôi không nhớ là mình có bao nhiêu đứa cháu. Nhưng mỗi lần cúng giỗ hoặc nhà có công chuyện gì thì con cháu về trong căn nhà hơn 100m2 không có chỗ đứng. Đó là còn chưa kể những đứa đi làm xa hoặc bận công việc không về được. Nếu tính hết cũng hơn cả trăm đứa. Riêng vợ chồng tôi có 7 đứa con đều đã lập gia đình với hơn 30 thành viên. Tôi đã có hơn chục đứa cháu nội và có hai đứa cháu gọi tôi bằng ông cố”.
Chưa một lần nhập viện
Theo ông Phương, cụ Trù hay ăn vặt. Hằng ngày ngoài những bữa ăn chính như sáng ăn cháo hoặc hủ tiếu, trưa ăn cơm và tối cũng ăn cơm với đầy đủ rau, thịt cá. Xen lẫn những bữa ăn chính cụ thường ăn trái cây, bánh ngọt. Ông Phương cho biết: “Mẹ tôi rất “hảo” ngọt và thích uống nước ngọt. Lúc còn trẻ một mình cụ có thể ăn một lần 3, 4 bát chè mà không biết ngán".
Giấy chứng minh nhân dân do Công an tỉnh Long An cấp ngày 25/7/1979. Theo giấy CMND này, cụ Trù sinh năm 1893, quê quán là huyện Cần Giuộc, tỉnh Long An.
Hơn trăm năm qua, cụ Trù có sức khỏe khá dẻo dai. "Mấy chục năm nay mẹ chồng tôi chưa một lần nào bệnh phải đi viện cả. Năm ngoái, cụ có bị cảm nên mua một vài liều thuốc uống thì khỏi luôn”, bà Đoàn vợ ông Phương cho biết.
Theo ông Phương, sở dĩ cụ Trù sống thọ do cuộc sống thanh bình, môi trường sống trong lành, con cháu hiếu thảo, gia đình hòa thuận. Hơn nữa cụ Trù cũng không giận hờn ghét ai nhiều. Cuộc sống của cụ khá vô tư nên mới đạt tới cảnh giới đại thượng thọ.
UBND TP.HCM chúc mừng thọ cụ Nguyễn Thị Trù 121 tuổi.
Chúng tôi ra về đúng vào giờ cơm trưa của cụ Trù, hai vợ chồng ông Phương lọ mọ lấy thức ăn và cơm đến bên cụ nói nhỏ nhẹ: “Con mời mẹ ăn cơm”. Ở vào cái tuổi “Thất thập cổ lai hy” nhưng hai vợ chồng ông Phương vẫn chăm sóc cụ Trù với lòng đầy tôn kính, ngập tràn yêu thương...
Theo Dương Thanh

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

Ngửa cổ ra sau chết khi đang uống nước

Người đàn ông 49 tuổi ăn mặc lịch sự đang ngồi uống nước bất ngờ bật ngửa cổ ra phía sau tử vong.
Người đàn ông nằm ngửa cổ ra chết trên ghế nhựa. Ảnh: Châu Thành
Khoảng 16h, ông Huỳnh Văn Á (49 tuổi, ngụ quận Thủ Đức) ăn mặc lịch sự, chạy xe Air Blade đến quán nước vỉa hè trên đường số 12 (phường Bình An, quận 2, TP HCM) để ngồi uống nước. Ít phút sau, ông Á bật ngửa cổ ra phía sau ghế nhựa như đang ngủ.
Thấy vị khách ngồi bất động, chủ quán vội chạy đến kiểm tra thì phát hiện nạn nhân đã tắt thở nên vội hô hoán.
Các đơn vị nghiệp vụ công an quận 2, TP HCM có mặt để điều tra vụ việc. Theo chủ quán nước, trước khi xảy ra sự việc, ông Á gọi một chai nước ngọt ra uống và nói nhức đầu.
Theo Vuiviet.vn

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

Xót xa nơi chôn cất hơn 6.000 thai nhi bị chối bỏ

Mỗi tháng, ít nhất có hơn 100 thai nhi bị chối bỏ được làm đại lễ và chôn cất tại nghĩa trang này. Mỗi buổi lễ như vậy, có hàng trăm người đến tự nhận là cha mẹ của những đứa bé.
Họ cầm trên tay những bình thủy tinh có chứa những hình hài bé bỏng, đưa ra tận mộ để các em có một nơi yên nghỉ xứng đáng một phần đời.
Bí mật những em bé không bao giờ cất tiếng khóc chào đời
Đặt chân tới cổng nhà thờ Tây Hạ, phường Hố Nai, TP Biên Hòa, Đồng Nai, chúng tôi được nhiều người ở đây tưởng nhầm là những cô gái trót lầm lỡ nên có ý khuyên nhủ. Khi hiểu chuyện, anh thanh niên hăng hái chỉ cho chúng tôi tới gặp một người phụ nữ tên Nguyễn Thị Căn – chuyên làm công việc thu nhặt thai nhi về đây làm lễ chôn cất.
Dù đã bước vào tuổi 50 nhưng cô Căn nom vẫn trẻ trung, hoạt bát. Cô bảo, có lẽ do làm công việc có ý nghĩa là thu nhặt các thai nhi nên cô thấy tâm hồn thanh thản, không lo âu sầu muộn. Thế nhưng, lần đầu tiên khi nhìn thấy một thai nhi, cô đã suýt chết ngất.
Nghĩa trang đặc biệt này có 10 hố huyệt tượng trưng cho 10 ngón tay ôm ấp những sinh linh vô tội
Cô vẫn còn nhớ rõ đó là một ngày cuối năm 2009, khi đang dọn dẹp phía bên trong nhà thờ Tây Hạ, cô Căn mở tủ lạnh ra thì phát hiện một hũ thủy tinh có chứa một cục máu đỏ sậm. Tò mò cô hỏi cha xứ Nguyễn Văn Tịch thì vị cha chỉ mỉm cười nói: “Đây là thai nhi đó!”. “Nghe xong, tôi sợ xanh mặt, không dám uống nước đá, không dám mở tủ lạnh nữa”, cô Căn kể.
Tuy nhiên, sau khi nghe cha xứ giải thích, đó là một trong những sinh linh vô tội bị chối bỏ do những lỡ lầm của các cô gái, chàng trai, cảm thương cho những em bé chưa kịp cất tiếng khóc chào đời, cô Căn cùng cha Tịch và nhiều người quyết định sẽ thành lập một nghĩa trang để có thể chôn cất những thai nhi. Và ngày 1/1/2011, công việc thu nhặt những thai nhi chính thức được tiến hành.
Địa bàn thu gom của họ ở khắp các tỉnh Đồng Nai, chủ yếu tại các phòng khám tư nhân. Ban đầu, các “chiến sĩ tình nguyện" phải đi bới từng thùng rác trước phòng khám để nhặt từng xác thai nhi đem bỏ hũ ướp lạnh. Có những thai nhi mới được 2, 3 tuần tuổi chỉ là những cục máu đỏ ngầu. Nhưng cũng có những thai nhi được 7, 8 tháng tuổi, thậm chí chỉ còn vài ngày nữa là cất tiếng khóc chào đời, đã thành hình hài là những đứa trẻ nằm co quắp, dây rốn vẫn còn quấn quanh mình, mắt nhắm nghiền, nom sầu khổ vô cùng.
Hiện 3 ngón tay chứa 6.000 thai nhi đã đầy
Sau này, nhiều bác sĩ biết chuyện nên xử lý thai nhi cẩn thận, đựng sẵn vào các hũ rồi gọi điện thoại cho họ tới lấy về. Có những tối 11h đêm, chỉ cần thấy số điện thoại của một phòng khám tư nhân nào đó gọi đến là cô Căn và những người bạn bỏ dở cả giấc ngủ để chạy xe tới đón các em về. Có những hôm, cô Căn nhận được những 5 sinh linh vô tội.
Thai nhi đem về được cha Tịch tắm rửa sạch sẽ, cho vào lọ đã sát trùng rồi để vào tủ đông lạnh. Thế nhưng, có những thai nhi đã nên hình dạng một đứa bé nên không cho vừa trong hũ thủy tinh. “Lần ấy, khi đưa thai nhi 6 tháng tuổi vào trong hũ thì chân bị lòi ra ngoài, xoay cách nào cũng không vừa hũ. Ngó xuống thấy mặt bé nhăn lắm, nên tôi chạy đi thay một hũ khác thì vừa vặn hẳn. Mặt em bé tươi trở lại. Tôi cảm thấy an tâm vô cùng!”, cô Căn nhớ lại.
Nơi yên nghỉ trên 10 ngón tay
Cứ thế, đến cuối tháng, số thai nhi lên đến gần 200, cha Tịch sẽ tiến hành làm thánh lễ thai nhi và đưa ra nghĩa trang chôn cất. Trong buổi lễ này, cha Tịch đều khuyên nhủ mọi người phải bảo vệ sự sống và ngừng việc phá thai. Bởi lẽ đó, mà trong những buổi lễ sau, luôn có những người tự đứng ra nhận làm cha làm mẹ của những đứa bé, cùng nhau nắm tay cầu nguyện cho linh hồn chúng được yên giấc.
Chúng tôi ra viếng mộ tại nghĩa trang thai nhi trong cảm giác buồn man mác. Nghĩa trang đặc biệt này rộng chừng 100m2, nằm khuất sau những dãy nhà cao tầng, những khu phố sầm uất. Tại đây có 10 hố huyệt tượng trưng cho 10 ngón tay nằm hòa vào cùng cỏ cây hoa lá. Trong đó có 3 ngón tay đã được xây cao lên hẳn.
Khó lòng mà nghĩ rằng, 3 ngón tay ấy đang ôm ấp cho hơn 6.000 thai nhi vô tội trong suốt hơn 3 năm qua. “Thai nhi gần đầy 3 ngón rồi. Không biết bao lâu nữa sẽ lấp đầy cả 10 ngón tay. Hy vọng chúng đừng bao giờ lấp đầy nơi này”, cô Căn rưng rưng nói.
Song điều đáng mừng là những cuộc gọi điện thoại từ các phòng khám tư nhân thưa dần so với những năm trước. Thế nên theo cô Căn: “Khi làm những việc này, mình mới biết rằng, được sinh ra và có mặt trên đời thật là hạnh phúc. Vì thế, mình càng trân trọng cuộc sống xiết bao!”.
Theo Thuý Ngà