Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện Hoa Kỳ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện Hoa Kỳ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

Lại Một Trận Ấp Bắc



Nguyễn-Xuân Nghĩa - Người Việt Ngày 151012
"Hoa Kỳ Nhìn Từ Bên Ngoài"

Những phân vân bất định của một Tổng thống siêu cuồng


 * Thằng bé chạy trong rừng. Và bầy thú biết đánh hơi - Hý họa của Michael Ramirez - IBD *



Giới chuyên gia quân sự trong trận chiến Việt Nam (của Hoa Kỳ) thì biết lả đã có hai trận Ấp Bắc.

Trận đầu, các đơn vị Hoa Kỳ đại bại vì sự dàn dựng của người Mỹ trong cuộc, để lấy tiếng, nên bị tràn ngập và than khóc. Rút kinh nghiệm đó, và tương kế tựu kế, trận thứ nhì là một chiến thắng của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Một người trong cuộc của trận này ngay vẫn còn với chúng ta là Trung tướng Nguyễn Bảo Trị. 

Nhưng “Ấp Bắc II” lại bị sử gia Hoa Kỳ lãng quên trong nhiều điều đã bị lãng quên - hoặc xuyên tạc.

Không là chuyên gia quân sự, người viết vẫn nhớ đến điều ấy qua dịp trao đổi ý kiến hay thông tin với nhiều sử gia và học giả Hoa Kỳ, một số không nhỏ là cựu chiến binh Mỹ tại Viêt Nam. Càng nhớ thấm thía trong mục “Hoa Kỳ Nhìn Từ Bên Ngoài” tuần này vì nhiều người không bị bệnh “quên trí nhớ” nên nhắc lại vụ đảo chính Tổng thống Ngô Đình Diệm vào ngày một Tháng 11 năm 1963. Biến cố đầu nguồn của sự thất bại.

Mà hình như lịch sử lại tái diễn với việc Chính quyền Barack Obama “chuyển trục”. Chưa phải chuyển trục về Đông Á như đã hứa hẹn từ bốn năm trước, mà “chuyển trục khỏi Trung Đông”. Và nhường vũng lầy Hồi giáo cho lãnh tụ Vladimir Putin của Liên bang Nga.

Thât ra, “nhường vũng lầy” chỉ là mỹ từ của Obama để che giấu sự thất bại trong chiến lược Trung Đông. Với nhiều nhà bình luận xưa nay vẫn có thiện cảm với Obama thì đây là một thất bại ngoại giao lớn nhất của nước Mỹ sau thảm kịch Việt Nam!

Sau nhiều năm đổ lỗi, người ta hết nói về sai lầm của Tổng thống Georges W. Bush trên chiến trường Iraq. Lý do là mọi người lãnh đạo đều nhận lãnh di sản của vị tiền nhiệm. Như Lyndon B. Johnson nhận lại canh bạc của John F. Kennedy và gây thêm thất bại khiến Richard M. Nixon phải thu dọn chiến trường và “tháo chạy trong danh dự”. Hoặc ông Bush con bị giáng đòn khủng bố đã manh nha từ thời Bill Clinton, v.v...

Khi tranh cử Tổng thống, mọi ứng cử viên đều biết nghe ngóng dư luận mà đề nghị món ăn khách nhất, để xàng xê - lang ba vi bộ - qua vòng sơ bộ và được Đại hội đảng đề nghị là thụ ủy, thay mặt đảng ra tranh cử trên toàn quốc. "Lang ba vi bộ" là đi từ tả qua hữu hay từ hữu qua tả tùy triết lý chính trị của đảng hầu chinh phục được thành phần trung dung ở giữa thì mới chiếm được đa số phiếu. Chuyện lật lọng khi xuống giọng xàng xê là lẽ thường tình.

Nhưng khi đắc cử và chuẩn bị nhậm chức, Tổng thống tân cử mới đi vào thực tế và tham khảo các hồ sơ phức tạp trong từng lãnh vực để giải quyết. Khi ấy, Chính quyền tân nhậm mới thấy là thực tế không giống những gì họ nghĩ khi tranh cử, và chương trình hành động đã đưa họ vào Phủ Tổng thống thường là chuyện lỗi thời. 

Kinh tế, xã hội, chính trị và cả bang giao quốc tế đặt ra nhiều bài toán bất ngờ.

Với kinh nghiệm rất mỏng của một người đi phát triển cộng đồng và làm Nghị sĩ chưa kịp học bài đã vội ra tranh cử, nhưng với khả năng hùng biện rất cao, cậu bé quàng khăn đỏ Barack Obama đã đắc cử Tổng thống giữa - nhờ - cơn biến động tài chánh và nạn Tổng suy trầm toàn cầu vào các năm 2008-2009. Nhưng khác với mọi vị tiền nhiệm, Obama lại là người mắc bệnh tự mê và tin rằng tài hùng biện thiên phú của mình có thể dẫn Hoa Kỳ qua hướng mới.

Nhìn từ bên ngoài, Obama gần với nhân vật Donald Trump bên đảng Cộng Hòa mà không biết. Hoặc ngược lại, The Donald hay Con Donald, đã học được phép quyến rũ của Obama trong vòng sơ bộ hiện nay với lối phát biểu vi vút!

Nhờ tài hùng biện – và sự sùng tín ngây dại của truyền thông dòng chính mà thật ra thiên tả – qua nhiên Tổng thống Obama đã dẫn Hoa Kỳ qua hướng khác. Và mỗi khi gặp khó khăn lại đổ lỗi cho vị tiền nhiệm, điều không có ở Tổng thống Clinton, vốn dĩ cũng rất hùng biện nhưng thực tiễn hơn. 

Obama càng tin vào sứ mạng của mình khi nhiều người còn sánh ông với Thượng đế.

Cái hướng do Obama vạch ra có mùi… Bush khi Thống đốc Texas ra tranh cử Tổng thống năm 2000: Hoa Kỳ nên khiêm cung với thiên hạ và đừng áp đặt giá trị tinh thần của mình lên xứ khác.

Nhưng Obama đi xa hơn, dùng lý luận đơn giản của trí thức cực tả và thuộc Thế giới Thứ ba, mà bảo rằng Hoa Kỳ có tội và là tai họa cho thế giới. Hoa Kỳ chỉ là một trong nhiều cường quốc của địa cầu chứ không nên có tham vọng lãnh đạo thế giới. Obama trở thành “người vái tứ phương” – xin dùng chữ của Doãn Quốc Sĩ – qua các bài diễn văn tại Cairo hay Ankara, và tự đấm ngực xưng tội để triệt thoái khỏi thiên hạ sự. Ưu tiên của Obama là cải tạo nước Mỹ. Như Hà Nội năm xưa, ông cải tạo thật và gây ra những xáo trộn chưa từng thấy từ nhiều thập niên. Mục “Kinh Tế Cũng Là Chính Trị” sẽ có dịp phân tách chuyện cải tạo này – vào năm tới, khi đánh giá di sản Obama.

Nhưng địa cầu không xoay vần theo “Thế giới quan Obama”.

Khi Tổng thống Mỹ triệt thoái để khỏi dính vào thiên hạ sự thì Hoa Kỳ tất nhiên để lại nhiều khoảng trống. Tài hùng biện của Obama là trình bày sự thể như “một trật tự mới”. Trật tự đó là một hỗn loạn lớn khiến các đồng minh truyền thống của nước Mỹ đều ngẩn ngơ và suy tính lại về quyền lợi và an ninh của mình. Từ Saudi Arabia đến Israel, Jordan, Egypt hay Turkey, v.v… các nước Hồi giáo đang ráo riết tái phối trí quan hệ an ninh, quân sự và ngoại giao để khỏi lãnh đạn.

Trật tự đó cũng là giao tranh và xung đột gia tăng khi Iran được Obama kết ước qua chiến lược được các luật gia của ông trình bày như Sắc lệnh Hành pháp để vượt rào cản cùa Quốc hội. Và trật tự đó tạo ra một khoảng trống cho Liên bang Nga có thể trở lại Trung Đông, dựng ra thế liên kết giữa chế độ Bashar al-Assad của Syria tại Damascus với Chính quyền Iraq, Iran và cả các chiến binh võ trang của tổ chức Hezbollah do Iran yểm trợ tại Lebanon. Có tầm nhìn chiến lược và biết rõ nhược điểm của Obama, Putin còn mời Bắc Kinh vào vùng Địa Trung Hải và đặt Minh ước NATO vào thế bị động.

Trong khung cảnh đó, chẳng riêng gì Putin mà Tập Cận Bình của Bắc Kinh đã chụp lấy cơ hội mới.
 
Việc thổi cát xây đảo như thành lũy quân sự trong Trường Sa đang có tranh chấp với các nước cứ được Bắc Kinh thoải mái tiến hành trước những cảnh báo suông của Obama. Nếu giới chức quốc phòng Hoa Kỳ có bắn tiếng rằng chiến hạm Mỹ sẽ đi vào phạm vi 12 hải lý của các đảo nhân tạo này vẫn chỉ là bắn tiếng.

“Mồm miệng đỡ chân tay” là điểm chói lọi của chủ thuyết Obama. Nếu có muốn triệt hạ ảnh hưởng Hoa Kỳ thì cũng chẳng lãnh tụ nào trên thế giới có thể làm hơn được Tổng thống Mỹ ngày nay. Lý do có thể là ý thức hệ - triết lý chính trị Obama. Lý do cũng có thể là sự mệt mỏi của dân Mỹ với những trách nhiệm quá lớn và tốn kém.

Nhưng còn một lý do thực tế khác. 

Trước mọi hồ sơ lớn, từ cải tạo bên trong tới chiến lược đối ngoại, luật gia Barack Obama chỉ tin vào dàn luật sư cố vấn của mình. Đa số đều có biệt tài cân nhắc rủi ro để tìm giải pháp ít rủi ro nhất cho sự nghiệp Obama. Còn rủi ro cho nước Mỹ hay nước khác là chuyện thiên hạ sau này.

Vì vậy, lịch sử lại tái diễn. Việc trận “Ấp Bắc II” bị chìm trong hỗn loạn do Hoa Kỳ gây ra tại Việt Nam ngày xưa chỉ là quá khứ phai mờ. Chuyện nên nhớ là tương lai đang chờ đợi vị Tổng thống sẽ tuyên thệ nhậm chức ngày 20 Tháng Giêng năn 2017. 

Lúc đó, Obama lại bận chuyện khác: sự hấp dẫn của ghế Tổng thư ký Liên hiệp quốc. Sau khi là Nghị sĩ không thành tích, ông là Tổng thống da đen đầu tiên của nước Mỹ, được Giải Nobel dù chưa làm gì cho hòa bình thế giới. Với ưu điểm ấy trong “Đệ tam Thế giới”, lại rất được việc cho các chế độ hung đồ, trong cơn siêu cuồng, Obama có thể nghĩ đến việc dinh tê về New York, thành người Mỹ đầu tiên cầm đầu định chế quốc tế này.

Cho nên, lịch sử có thể ghi lại rằng Obama để lại một đống rác cho Obama Tổng thư ký Liên hiêp quốc thu dọn! Cũng bằng thuật hùng biện?

Chuyện chỉ xảy ra tại nước Mỹ…..

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2015

Chông Gai Trên Con Đường TPP



Nguyễn-Xuân Nghĩa - Việt Báo Ngày 151008

Hoa Kỳ có thể lãnh đạo thế giới về kinh tế, nhưng bất định về chính trị


 * Với cánh bảo thủ, các lãnh tụ Cộng Hòa trên đều là Dân Chủ ngụy danh Cộng Hòa! *


Chỉ ba ngày sau khi tin mừng về Hiệp ước Đối tác Xuyên Thái bình dương TPP được thông báo mờ sáng mùng năm thì Quốc hội Hoa Kỳ đã lâm vào khủng hoảng: đảng Cộng Hòa không thể tổ chức bầu bán nội bộ để tìm người lên làm Chủ tịch Hạ viện thay Dân biểu John Boehner. Lý do là ứng viên sáng giá nhất do ông Boehner đề nghị, là Dân biểu Kevin McCarthy – đương kim trưởng khối Đa số, là nhân vật lãnh đạo hàng thứ hai sau Chủ tịch Hạ viện - bất ngờ tuyên bố rút lui trưa Thứ Năm mùng tám: nội bộ đảng Cộng Hòa tại Hạ viện có cuộc nổi loạn của hai ba nhóm dân biểu bảo thủ khiến ứng cử viên McCarthy khó hội đủ đa số là 218 phiếu trong Hạ viện có 435 Dân biểu.

Phe bảo thủ bất tín nhiệm nhân sự lãnh đạo cũ mà chưa đồng ý về người thay thế vì cũng khó huy động được 218 phiếu cho nhân vật của mình. Việc bầu lại Chủ tịch Hạ viện được đình hoãn và Chủ tịch Boehner tiếp tục cầm trịch mà không điều động nổi phe Cộng Hòa, trước sự hài lòng của pha Dân Chủ.

Đảng Cộng Hòa chiếm đa số tại Hạ viện không có lãnh đạo. Tại Thượng viện cũng vậy vì Trưởng khối Đa số là Nghị sĩ Mitch McConnell cũng đang bị khuynh hướng bảo thủ phản đối ở bên trong.

Sau khi 12 quốc gia đối tác mất hơn năm năm, qua hơn hai chục kỳ họp, để đàm phán về chế độ giao dịch tự do với thuế suất tối thiểu và không còn hạn ngạch, Hiệp ước TPP thành hình vào mờ sáng Thứ Hai mùng năm Tháng Chín. Triển vọng TPP được đánh giá là lịch sử vì mở ra kỷ nguyên tự do mua bán và đầu tư giữa gần 800 triệu dân của 12 nước trên Vành cung Thái bình dương, hiện sản xuất khoảng 28 ngàn tỷ đô la, bằng 40% sản lượng toàn cầu.

Nhưng dù đã thành hình, Hiệp ước TPP còn phải được Quốc hội từng nước phê chuẩn và các cơ quan chuyên môn của Hành pháp phải đề ra một số luật lệ để thi hành cam kết với 11 đối tác kia.

Lãnh đạo kinh tế của toàn khu vực TPP này, Hoa Kỳ giữ vai chủ chốt trong các cuộc đàm phán và Chính quyền Barack Obama đặt kỳ vọng vào TPP để hoàn thành một di sản lịch sử còn lớn hơn NAFTA (Hiệp ước Tự do Thương mại Bắc Mỹ) của Tổng thống Bill Clinton vào năm 1993.

Năm 2008, Hoa Kỳ thời Tổng thống George W. Bush phát huy sáng kiến tự do mậu dịch giữa bốn nước nhỏ là Singapore, New Zealand, Chile và Brunei, nên mở ra một không gian tự do rộng lớn hơn với sự tham dự của nhiều nước khác, kể cả Việt Nam. Đấy là nguyên ủy của TPP.

Khi đó, theo truyền thống của đảng Dân Chủ là chủ trương bảo hộ mậu dịch và can thiệp vào thị trường, Nghị sĩ Obama vẫn còn chống tự do mậu dịch và Hiệp ước NAFTA, được Quốc hội Mỹ thông qua năm 1992 nhờ lá phiếu Cộng Hòa. Khi đắc cử và nhậm chức vào năm 2009. Tổng thống Obama do dự và đình hoãn sáng kiến TPP của vị tiền nhiệm, mất một năm học bài thì mới hiểu ra mối lợi của TPP cho kinh tế và dân chúng Hoa Kỳ. Nó phù hợp với chủ trương khi đó của ông là yểm trợ ngoại thương để tạo thêm hai triệu việc làm bằng cách nhân đôi ngạch số xuất cảng trog năm năm. Vì vậy, Obama chỉ hậu thuẫn và đẩy mạnh việc thương thuyết từ năm 2010.

Hơn năm năm sau dự án quy mô này mới thành hình.

Và bây giờ Tổng thống Hoa Kỳ phải vận động Quốc hội sớm phê chuẩn. Chủ yếu là vận động phe Dân Chủ và nhờ vào hậu thuẫn của phe Cộng Hòa xưa nay vẫn hưởng ứng tự do mậu dịch và mùa Hè vừa qua còn giúp Obama vượt qua nhiều trận phục kích của các dân biểu nghị sĩ Dân Chủ.

Thể thức phê chuẩn hiệp định ngoại thương của Hoa Kỳ thuộc loại nhiêu khê rắc rối nhất thế giới. Sau đây là những tóm lược:

Sau khi Tổng thống Mỹ tuyên bố là muốn Quốc hội thông qua Hiệp ước, Đại sứ Thương mại Hoa Kỳ (USTR) được ủy quyền thương thuyết theo thủ tục nhanh gọn của đạo luật TPA phải công bố trong những ngày tới nội dung chi tiết của Hiệp ước. Đây là một văn kiện lớn, gồm cả trăm vấn đề chi tiết được phân bố trong 30 chương dày cộm. Rồi các Ủy ban tư vấn của Văn phòng Đại sứ Thương mại mới thẩm định nội dung và đệ nạp Quốc hội cách đánh giá của mình.

Chông gai ở đây là trong 90 ngày tham khảo và thẩm định ấy Quốc hội có thể châm chước hoặc nếu đòi điều chỉnh thì Hoa Kỳ phải thông báo những đòi hỏi này cho 11 đối tác kia. Các nước có thể thông cảm hay không với những điều chính ấy vì bên trong họ cũng có thể gặp các vấn đề tương tự.

Sau đó, căn cứ trên văn kiện mới, Hành pháp có 60 ngày để soạn thảo danh mục các dự luật cần ban hành và Hội đồng Thương mại Quốc tế, một cơ chế độc lập của Hoa Kỳ, có tối đa 105 ngày để phân tích hiệu ứng lợi và hại cho kinh tế Mỹ khi hội nhập vào hệ thống TPP. Còn các ủy ban chuyên môn của Quốc hội cũng phải trắc nghiệm ảnh hưởng và yêu cầu của việc áp dụng. Từ kết quả nghiên cứu bàn cãi đó, Hạ viện có 60 ngày và Thượng viện có 30 ngày để phê chuẩn văn kiện chính thức này.

Cứ theo lịch trình này thì qua đầu năm tới Quốc hội mới có thể xứu xét được, nếu Quốc hội có lãnh đạo. Vì thế vụ khủng hoảng trong đảng Cộng Hòa mới là một trở ngại bất ngờ trong cả trăm bước chông gai. Khi ấy, cả chục cơ quan hữu trách khác – hoặc chuyên môn của USTR, hay độc lập như Hội đồng Thương mại Quốc tế US International Trade Council, hoặc kỹ thuật của nhiều ủy ban Quốc hội, sẽ mất nhiều tháng rà soát ảnh hưởng, sự lợi hại và điều kiện chấp hành để đề nghị bổ túc.

Ngoài các khía cạnh luật phát và hiến chế, như soạn thảo các dự luật cần thiết để áp dụng một hệ thống mới, người ta chờ đợi là nhiều dân biểu nghị sĩ sẽ châm thêm vào Hiệp ước hàng loạt điều kiện bổ sung, nhằm bảo vệ quyền lợi cục bộ của quản hạt hay tiểu bang của mình, để tái đắc cử.

Nếu lạc quan thì tiến trình nghiên cứu, tìm hiểu rồi vận động để “cải thiện” Hiệp định sẽ mất ít ra ba tháng. Nhiều phần thì lâu hơn! Sau đấy, Hoa Kỳ phải thông báo nội dung mới và dàn xếp hay tái thương thuyết với 11 đối tác kia của khu vực Xuyên Thái bình dương trước khi có một văn kiện hoàn chỉnh cho Quốc hội phê chuẩn để Tổng thống sớm ban hành.

Khốn nỗi, qua năm tới, Hoa Kỳ lại bầu Tổng thống, toàn bộ Hạ viện và một phần ba Thượng viện. Và trong cuộc bầu cử, mọi người đều thi đua xoi mói vào TPP để… kiếm phiếu!

Các ứng cử viên trong của tranh cử Tổng thống đều có ưu tiên là đắc cử. Bên đảng Dân Chủ, họ sẽ ráo riết chống như Nghị sĩ Bernie Sanders thuộc xu hướng xã hội chủ nghĩa cực tả. Hoặc sẽ trở cờ và chống như Hillary Clinton theo xu hướng thời cơ chủ nghĩa: Bà đã ủng hộ TPP và vận động các nước khi còn làm Ngoại trưởng, nay đảo ngược lập trường để tìm hậu thuẫn của cánh tả và các nghiệp đoàn. Một người duy nhất sẽ ủng hộ là Phó Tổng thống Joe Biden, nếu ông ta ra tranh cử để cứu đảng Dân Chủ và sự nghiệp Obama khi hậu thuẫn của Hillary cứ tan dần vì tính gian manh truyền thống của bà.

Cả ba người đều thuộc loại già nua và lạc hậu nhất của chính trường Hoa Kỳ.

Bên đảng Cộng Hòa thì tình hình còn bi thảm hơn vậy.

Theo truyền thống mới là bất tín nhiệm các chính khách lão thành - dầy kinh nghiệm và tai tiếng - họ tìm các khuôn mặt mới. Rồi tiến hành “tiêu thổ kháng chiến” bằng cách tự đốt nhà và say mê bắn vào chân nhau. Vì vậy, ba ứng cử viên đang dẫn đầu vì “phi chính trị” nhất chẳng quan tâm đến TPP như Bác sĩ Ben Carson, hoặc tỏ vẻ nghi ngờ và muốn cải thiện Hiệp ước như nữ doanh gia Carly Fiorina. Hoặc hoàn toàn đả phá như doanh gia Donal Trump – Con Donald, nói theo truyền thông Mỹ! Nhân vận này có những chủ trương cực tả về kinh tế và cực hữu về an ninh và có phong cách cực hỗn khi tranh cử.

Cả chục ứng viên còn lại thì còn đang ngoi lên mặt nước nên chẳng kịp ngó vào hay nói đến TPP.

Tất nhiên là các dân biểu nghị sĩ đang cần tái đắc cử thì sẽ dùng TPP làm bàn đạp.

Hoặc đạp xuống đất như đa số Dân Chủ, hoặc châm thêm nhiều điều kiện quá quắt để gây tranh luận trước khi cử tri đi bỏ phiếu vào ngày Thứ Ba mùng tám Tháng 11 năm tới. Tức là Hiệp ước TPP phải đợi Quốc hội khóa 115 phê chuẩn sau khi tuyên thệ ngày mùng ba Tháng Giêng năm 2017.

Và nếu được thông qua sau ngần ấy gian nan khổ ải thì sẽ do Tổng thống thứ 45 ban hành sau ngày nhậm chức là 20 Tháng Giêng năm 2017: Kỷ nguyên TPP chỉ xuất hiện năm 2017!

Hoa Kỳ có lợi lớn nhờ hiệp ước tự do mậu dịch như các chuyên gia kinh tế trong Hội đồng Cố vấn Kinh tế của Tổng thống Obama đã nghiên cứu và kết luận từ lâu. Việt Nam cũng sẽ có lợi lớn nhờ Hiệp ước TPP, nếu chịu khó chấp hành những cam kết của mình sau khi được phái bộ Hoa Kỳ đặc biệt nâng đỡ vào lúc cuối của cuộc đàm phán vừa qua tại Atlanta. Trung Quốc thì gặp bất lợi lớn nếu trật tự kinh tế mới thành hình theo luật chơi do Hoa Kỳ đặt ra. Đấy là mặt tích cực của Hiệp ước TPP mà chúng ta sẽ còn cơ hội thẩm định khi nội dung các cam kết được công bố trong mấy tuần tới.

Mặt tiêu cực là luật chơi chính trị Hoa Kỳ khiến người ta nói đến sự tự sát của nền dân chủ Mỹ.

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

TPP, Công Cụ Của Mỹ Ở Châu Á - Thái Bình Dương



Tạp Chí Kinh Tế RFI

Kinh tế Mỹ lãnh đạo thế giới, Chính trị Mỹ chọc giận thế giới

 * 12 nước tham gia TPP. Nguồn : Freemalaysiatoday.com *




Hoa Kỳ nhượng bộ trên hai hồ sơ lớn: dược phẩm và công nghệ xe hơi để đạt được Hiệp định Thương mại Đối tác Xuyên Thái Bình Dương TPP với 11 đối tác trong vùng. Washington đặc biệt quan tâm đến quyền lợi và điều kiện lao động của công nhân viên, vai trò của giới công đoàn độc lập hay quyền bảo vệ sở hữu trí tuệ. Doanh nhân Mỹ hài lòng vì TPP nhưng thủ tục phê chuẩn sẽ kéo dài.



Ngày 05/10/2015 tại Atlanta, Hoa Kỳ và 11 quốc gia đối tác chính thức hoàn tất đàm phán để thành lập một khu vực tự do mậu dịch lịch sử. Sau bảy năm và hơn 20 vòng đàm phán về Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương TPP, Hoa Kỳ, Canada, Chilê, Mêhicô, Pêru, Úc, New Zealand, Nhật Bản, Malaysia, Brunei, Singapore và Việt Nam đạt đồng thuận về «khu vực tự do mậu dịch lớn nhất thế giới».

Văn kiện các bên vừa ký kết tại Atlanta còn phải được chính phủ và Quốc hội các nước liên quan phê chuẩn. Khó khăn lớn nhất có lẽ lại xuất phát từ Hoa Kỳ Quốc hội Mỹ có thời hạn 90 ngày để xem xét trước khi biểu quyết thông qua hoặc bác bỏ trọn gói hiệp định TPP. Sớm nhất TPP chỉ được Quốc hội Hoa Kỳ thông qua vào tháng 1/2016.

TPP liên kết 12 nền kinh tế chiếm đến 40 % GDP toàn cầu, với mục đích xóa bỏ các rào cản cho giao thương và nhất là làm đối trọng với ảnh hưởng của Trung Quốc. Washington chờ đợi với Hiệp định thương mại Xuyên Thái Bình Dương, tổng trao đổi mậu dịch của Mỹ với 11 đối tác trong vùng lên tới 400 tỷ đô la một năm, 50 % trong số đó là giao thương với Nhật Bản.

Dù được khởi động từ cuối năm 2008 đầu 2009, quá trình đàm phán TPP đã đầy rẫy những trở ngại. Một trong những thách thức bất ngờ là Nhà Trắng gặp phải sự chống đối ngay từ bên trong, không chỉ trong hàng ngũ của đảng Cộng Hòa đối lập mà còn từ chính đảng Dân Chủ của bản thân Tổng thống Barack Obama. Nhưng rồi cuối cùng Hành pháp Hoa Kỳ đã được Quốc hội lưỡng viện bật đèn xanh để tiến hành đàm phán.

Là một người theo dõi sát hồ sơ TPP chuyên gia kinh tế Nguyễn Xuân Nghĩa trở lại với những nhượng bộ và đòi hỏi của phía Mỹ. Theo ông TPP với Hiệp định tự do mậu dịch Xuyên Thái Bình Dương, Mỹ dùng sức mạnh kinh tế để củng cố ảnh hưởng chính trị đối với các quốc gia trong vùng Châu Á –Thái Bình Dương, là một «hàng không mẫu hạm đối trọng với Trung Quốc».


RFI: Hoa Kỳ đã nhượng bộ những gì và áp đặt quan điểm trên hồ sơ nào?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Nội dung chi tiết của các cam kết về hơn 70 hồ sơ trình bày trong 30 chương khá dài sẽ chỉ được công bố trong nhiều ngày tới vì còn phải qua các phần chuyên môn như trình bày, rà soát lại nhiều khái niệm luật pháp, chuyển ngữ rồi kiểm chứng lại văn bản v.v… Tuy nhiên, qua mộ số tiết lộ đây đó về phiên họp kéo dài tới bất ngờ tại Atlanta, người ta có thể suy đoán được một số điểm rất gay go trước khi Hoa Kỳ và 11 quốc gia đối tác đạt được một thỏa thuận mà các Bộ trưởng và giới chức hữu trách đánh giá là có ý nghĩa lịch sử. Riêng về Hoa Kỳ, phía Mỹ đã tranh đấu mạnh mà nhượng bộ cũng nhiều.

- Một hồ sơ đáng chú ý là loại dược phẩm gốc sinh lý hay phôi bào, gọi tắt là biologic. Trong danh mục gần năm ngàn loại thuốc được TPP bàn cãi, khoảng ba ngàn bốn trăm loại là thuốc do doanh nghiệp Hoa Kỳ mất công nghiên cứu, chế biến và phân phối. Một đạo luật được cả hai phe Dân Chủ và Cộng Hòa thông qua quy định rằng doanh nghiệp Mỹ cần thời hạn độc quyền khai thác là 12 năm trước khi loại thuốc đó trở thành thuốc “đồng căn” – là dược phẩm gốc được mọi doanh nghiệp khác chế biến căn cứ trên thành phần gốc do doanh nghiệp Mỹ tìm ra.

- Các nước khác thì nêu yêu cầu về đạo đức là phải sớm có thuốc rẻ cho dân nghèo mà thật sự là để kỹ nghệ dược phẩm của họ sớm sản xuất được loại thuốc “đồng căn” với sinh dược của Mỹ. Vì vậy, ngoài Nhật, hầu hết các nước đều yêu cầu Mỹ thu ngắn thời gian khai thác từ 12 năm xuống năm bảy năm. Dẫn đầu là Canada nơi mà các doanh nghiệp dược phẩm được bảo vệ tác quyền trong tám năm, hay Úc là đối tác có năm năm bảo vệ công nghệ dược phẩm của mình.

- Kết quả thì Hoa Kỳ nhượng bộ bằng một quy định nhập nhằng giữa hai kỳ hạn năm năm và tám năm. Các doanh nghiệp sinh dược Hoa Kỳ thì vẫn giữ được tác quyền sáng chế nhưng đang chờ đợi chi tiết về quy định khá mập mờ nói trên. Cũng vì sự nhượng bộ ấy, Hiệp ước TPP bị giới dân cử của các tiểu bang có doanh nghiệp sinh dược đả kích hoặc nghi ngờ.


- Hồ sơ thứ hai là Hoa Kỳ cũng đồng ý cho Nhật Bản bán xe vào Mỹ với phụ tùng chế tạo tại Á Châu là nơi người ta tin rằng lương rẻ sẽ khiến Nhật dễ cạnh tranh hơn. Chi tiết về thời hạn cam kết này vẫn chưa được rõ, nhưng gây quan ngại cho các doanh nghiệp chế biến phụ tùng xe hơi tại Michigan hay Detroit. Phía Hoa Kỳ còn nêu vấn đề về tình trạng lũng đoạn hối đoái của nhiều nước để bán xe vào Mỹ cho rẻ. Chẳng hạn, hãng Ford của Mỹ kịch liệt theo dõi chuyện ấy, với hàm ý là nhắm vào Nhật Bản khi Tokyo ào ạt bơm tiền làm đồng yen sụt giá và xe Nhật hóa ra rẻ hơn.

- Thật ra, với các nước, đây là đòi hỏi lố bịch của Quốc hội Mỹ vì chính Hoa Kỳ đã ào ạt bơm tiền từ cuối năm 2008 khiến có lúc Mỹ kim sụt giá nặng. Phía Hoa Kỳ nhượng bộ là không nêu vấn đề này trong các cam kết của TPP, và bị doanh nghiệp trong nước phản đối, nhưng lại dùng đòn phép nghị trường rất nhiêu khê rắc rối của Quốc hội Mỹ để Thượng viện sẽ ra một đạo luật riêng, rồi kèm vào Hiệp ước TPP trước khi được phê chuẩn.

- Đấy là về những nhượng bộ đáng chú ý nhất của Mỹ. Ngược lại, Hoa Kỳ mạnh mẽ đòi hỏi một số điều kiện được ghi vào văn kiện sẽ được Quốc hội từng nước phê chuẩn.

- Một vài thí dụ sau đây là đáng chú ý hơn cả: Thứ nhất là tôn trọng quyền lợi và điều kiện lao động của công nhân viên qua công đoàn độc lập và triệt để giải trừ nạn buôn người. Hai điều khoản này trực tiếp nhắm vào Việt Nam và Malaysia.

- Thứ hai là tránh nạn cạnh tranh bất công nhờ sự ưu đãi dành cho các doanh nghiệp nhà nước để doanh nghiệp tư nhân có sân chơi bình đẳng - lại cũng là một điều khoản nhắm vào Việt Nam. Thứ ba là phải bảo vệ môi sinh, khái niệm mơ hồ mà thỏa mãn được cánh tả thích ôm cây xanh và cứu thú hiếm. Then chốt nhất, Hoa Kỳ đòi các nước phải nâng tiêu chuẩn bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ. Và dù dịch vụ không bị rào cản quan thuế, Hoa Kỳ vẫn chiếm thế mạnh trong các ngành dịch vụ cao cấp, kể cả tư vấn kỹ thuật, nghệ thuật phim ảnh, âm nhạc, giải trí của Hollywood hay công nghệ tin học, v.v… chính là nhờ quyền sở hữu trí tuệ này.


RFI: Doanh nhân Hoa Kỳ có hài lòng không? Hoặc có những lo ngại gì?


Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Thói thường, khi được lợi thì các doanh nghiệp giữ im lặng, có khi sau khi đã kín đáo vận động. Hiệp ước TPP sẽ giảm trừ khoảng 18 ngàn thuế quan khác nhau nên giúp doanh nghiệp Hoa Kỳ bung vào 11 thị trường kia và có thể nâng mức xuất cảng của Mỹ, tạo thêm việc làm cho công nhân Hoa Kỳ. Nông sản là trường hợp đáng kể với các nông trại Mỹ vẫn được bảo vệ dù dân số không cao. Nhưng các doanh nghiệp lớn có kinh nghiệm về thị trường quốc tế thì hài lòng nhất. Ngược lại, giới tiểu thương thì vất vả hơn vì phải cạnh tranh với hàng ngoại sẽ đổ vào Mỹ với giá rẻ. Còn lại, các thành phần xưa nay được ưu đãi và bảo vệ, kể cả loại nghiệp đoàn quý tộc đang mất đoàn viên thì lo sợ và vận động chính trường để phản đối.

- Như mọi khi và ở mọi nơi, các ngành chế biến không thể cải tiến để cạnh tranh thì phản đối. Trong khi doanh nghiệp cao cấp thì đã lên một trình độ khác, thiên về dịch vụ và trí tuệ, nên lặng lẽ cải tiến và khai thác cơ hội mới của TPP.


RFI: TPP đem lại những lợi ích gì cho Hoa Kỳ, về cả kinh tế lẫn chiến lược?


Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Nói chung, Hoa Kỳ có lợi lớn nhờ TPP. Theo dự phóng từ chính quyền thì mươi năm nữa, mỗi năm xuất cảng thêm được 123 tỷ đô la. Nhưng thật ra mối lợi ấy không lớn bằng các nước đang phát triển trong khu vực TPP. Từ nay, kinh tế của các quốc gia này thêm gắn bó với Hoa Kỳ và chính trị cũng vậy. Mối lợi chiến lược là Hoa Kỳ dùng sức mạnh và sức mua kinh tế để trở thành một trụ cột về chính trị của các nước Á Châu và của cả vành cung Thái Bình Dương.

- Với triển vọng thành công trong hai năm tới, TPP có thể kết nạp thêm Hàn Quốc và cả Đài Loan. Khi ấy, như lời phát biểu vào Tháng sáu của một nhà vật lý học và chuyên gia lịch sử nay đang là Tổng trưởng Quốc phòng Mỹ, TPP là một «hàng không mẫu hạm đối trọng với Trung Quốc».


RFI: Cuối cùng, anh đánh giá thế nào về thỏa ước này?


Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Hoa Kỳ có nền kinh tế số một toàn cầu với sức sáng tạo và khả năng cạnh tranh ít ai bì, nhưng lại có hệ thống chính trị suy đồi của một nền dân chủ mị dân với các chính khách chỉ muốn tái đắc cử.

- Sáng kiến TPP là của bốn nước nguyên thủy từ 10 năm trước. Đến năm 2008, chính quyền Hoa Kỳ thời George W. Bush thấy hay nên nhập cuộc và nắm đầu máy để đẩy tới chỗ cao xa hơn với sự tham gia của nhiều nước khác. Qua năm 2009 thì lãnh đạo mới là chính quyền Mỹ, Barack Obama lại do dự đắn đo và học bài mất một năm mới hiểu ra mối lợi nên từ năm 2010 mới thật sự tiến vào đàm phán qua hơn 20 kỳ họp, với tiêu chí quá lạc quan về thời điểm hoàn thành.

- Vì khi ấy, chính trường lại mở ra nhiều đợt du kích nghị trường bằng thủ thuật luật lệ đầy lắt léo tại cả hai viện để đảng Dân Chủ của Tổng thống Obama tấn công ngay công trình mà ông cho là hệ trọng cho nước Mỹ về cả an ninh lẫn kinh tế. Cho nên, sau kết quả đàm phán ở Atlanta vừa qua, các thành phần chống đối đang dàn trận để qua năm tới Quốc hội mới cứu xét Hiệp ước.

- Năm 2016, nước Mỹ lại có tổng tuyển cử tức là bầu lại cả Tổng thống với Quốc hội, cho nên nội dung TPP bị xoi kính hiển vi và Hiệp ước sẽ còn bị phục kích liên hồi. Có khi Hoa Kỳ chỉ phê chuẩn Hiệp ước vào đầu năm 2017 với một số điều chỉnh sẽ làm các đối tác điên đầu. Kết luận thì kinh tế Hoa Kỳ có thể lãnh đạo thế giới, nhưng chính trị thì không. Đây là một cám dỗ cho các chế độ tại Matxcơva và Bắc Kinh.