Hiển thị các bài đăng có nhãn Vùng Oanh Kích Tự Do. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Vùng Oanh Kích Tự Do. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Một Nhà Nước Mạnh?



Nguyễn-Xuân Nghĩa - Sống 151014
"Vùng Oanh Kích Tự Do"


Là Nhà Nước Biết Khép Đôi Chân Ghẻ Lở


 
* Ngồi nước lụt để bán nước - Hý họa của Sống *


Giới sử gia và xã hội học có nêu ra hai định luật bất ngờ về Trung Quốc:

Nhìn từ giác độ lịch sử ngàn năm thì văn hóa và học thuật Trung Hoa phát triển chói lọi nhất vào đời Tổng (960-1279) là khi Chính quyền trung ương của Hoàng đế lại yếu nhất. Và tan rã dưới sự xâm lược của các dị tộc bị gọi là man rợ như Liêu, Kim, Nữ Chân, Tây Hạ, rồi sụp đổ dưới vó ngựa viễn chinh của quân Mông Cổ. Nghịch lý rất hợp tình ở đây là vì triều đình trung ương suy nhược nên xã hội của người dân lại tự nhiên phát triển, hầu như phát triển ngoài khuôn khố chính thống, chật hẹp và ghẻ lở của Thiên tử!

Sự sáng tạo về thơ phú, hội họa, y khoa, về nghề in hay cả thuốc súng là đỉnh cao đời Tống khi các Hoàng đế chạy như vịt và còn bị ngoại bang cầm tù. Hợp tình hợp lý chứ?

Định luật thứ hai còn ngược ngạo hơn vậy. Sở dĩ chế độ quân chủ chuyên chính của Hán tộc tồn tại mà không bị lão hóa và tiêu vong là nhờ… tứ di!

Trong ngàn năm qua, hãy tạm tính nhẩm cho dễ nhớ là từ 960 cho đến 1960, Trung Quốc bị các dị tộc bợp tai đá đít và cai trị mất 950 năm. Từ Bắc Tống Nam Tống cho đến Nguyên Mông rồi Mãn Thanh (từ 1644 đến 1911), các sắc tộc ngoài Hán đã nắm đầu Trung Quốc khiến nền văn minh Trung Hoa không tàn lụi như nhiều nền văn minh khác.

Lý do đầu tiên là mọi nền văn minh đều có thể tàn lụi.

Khi giới lãnh đạo ngất ngưởng ngồi trên thành quả cách mạng của bậc quốc phụ đã gồm thâu thiên hạ bằng chinh chiến, rồi vinh thân phì gia hưởng thụ, thì xã hội suy kiệt dần. Trung Quốc lại có cái… may, là mỗi khi suy sụp lại được các dị tộc vực dậy! Dưới chế độ cai trị của Kim Liêu, Mông Cổ và Mãn Thanh, các Thiên tử của họ không nói tiếng Hán, cũng chẳng tin người Hán, trừ “Hán gian”, và bơm vào triều những bầu máu khác, và máu mới.

Nhờ đó, thành phần ưu tú sẽ đảo lộn trật tự cũ là các chiến tướng hay đạo sư Mông Cổ, quốc sư Tây Tạng, bác học Á Rập, lẫn thương nhân, thuật sĩ và giáo sĩ Âu Châu. Nhờ vậy mà Marco Polo của nước Ý mới thành quốc khanh của triều Nguyên. Hay các giáo sĩ dòng Tên mới về Âu Châu nhi nhô về Khổng tử dưới triều Mãn Thanh, trong khi các học sĩ hay tộc trưởng của Bát kỳ, tám đạo quân trấn giữ lãnh thổ và chính trị Trung Quốc, coi văn hóa Hán tộc là dép rách!

Đấy là khi hệ thống cai trị Trung Hoa đã có cái vẻ “đa nguyên”, trước khi ta phát minh ra chữ này.  Nói nôm na thì đấy là khi người ta ý thức được rằng “ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác” và Thiên tử không là Ngọc hoàng Thượng đế mà có thể bị giải đế vì bị tụt quần!

Khách có kẻ nghiêm và buồn ôm chai rượu theo dõi nhịp gõ cóc cóc của người viết vì chờ đã 70 năm mà chưa thấy Thiên triều hay lũ con hoang ở cõi Ba Đình trình chiếu một màn thoát y cho dân ta thoát Tầu.

Và như mọi khi, đặt chai rượu xuống là khách cầm lên tờ báo. Rồi chơi khó: “Nhà bác là chuyên gia kinh tế thì nghĩ sao về Giải Nobel Kinh tế năm nay?” Mệt thật!

Chẳng lẽ đóng cửa khóc một mình, người viết cứ hay để cửa nẻo toang hoác nên mới dễ bị bạn bè phá rối trị an. Thôi đành vậy. Trời muốn phạt ai thì bắt uống rượu một mình cho nên nếu tránh tai trời thì ta lại gặp ách bạn. Nhưng sau ách nước thì ách bạn vẫn còn dễ thở hơn nhiều. Cùng lắm thì tốn rượu - hơn nước mắt.

Bèn sang số mà gõ qua chuyện Nobel.

Số là các giải Nobel được nhà phát minh Thụy Điển Alfred Nobel (1833-1896) thiết lập trong di chúc của ông vào năm 1895. Là năm tạ thế của quan Đình nguyên kháng Pháp Phan Đình Phùng. Giải đầu tiên được Hàn lâm viện Thụy Điển trao tặng là vào năm đầu của thế kỷ 20, 1901, năm sinh của Tổng thống Ngô Đình Diệm. Mãi đến 73 năm sau khi Nobel tạ thế, Ngân hàng Trung ương Thụy Điển là Sveriges Riksbank mới kỷ niệm 300 năm thành lập của mình và vinh danh ông Nobel mà lập ra Giải Nobel Kinh tế. Năm 1968 đó, ta gặp vụ thảm sát trong biến cố Mậu Thân….

Khách ngồi bên gật gù: “Chả hóa ra người phát minh ra thuốc nổ như ông Nobel và giới làm ngân hàng cũng có cái tâm! Nhưng hình như nhà bác có thói vơ vào. Tại sao chuyện gì của thiên hạ bác cũng lại tham chiếu vào lịch sử nước nhà?”

- Cho đời khỏi quên, thế thôi!

Lại nói về Giải Nobel Kinh tế, từ nhiều năm nay người ta nghiệm thấy rằng Hội đồng trao giải, do Hàn lâm viện Khoa học của Hoàng gia Thụy Điển bổ nhiệm, có khuynh hướng vinh danh các công trình nghiên cứu kinh tế có giá trị giải quyết nhiều bài toán trước mắt của kinh tế và xã hội toàn cầu. Năm nay, giáo sư Angus Deaton, sinh tại Anh quốc và đang giảng dạy tại Đại học Princeton của Hoa Kỳ được trao giải Nobel nhờ công trình nghiên cứu về cách xóa đói giảm nghèo.

Chuyện xóa đói giảm nghèo đang là đề tài thời thượng – chữ Nôm gọi là “ăn khách” – mà nghiêm trọng, chữ Na gọi là “bức xúc” theo kiểu ngàn năm văn vật đất Long Đong, của các nước “đang phát triển”. Chữ nôm na đến tàn khốc là chậm tiến. Cho nên nghiên cứu của giáo sư Deaton quả là hợp thời hợp cách dù rằng ông tập trung chú ý vào lãnh vực thuế khóa để hiểu ra hiệu ứng bất ngờ của chính sách công quyền.

Khách chưa chịu tha! “Nhà bác nói vậy thì thằng nhà báo Mỹ nào cũng có thể viết như vậy! Là chuyên gia thì bác nghĩ sao?” Người viết này chẳng hề phật ý về chữ “thằng” trong câu hỏi. Vì nhiều khi mình đồng ý với khách!

Nhưng lại chú ý đến nét nịnh đầm của bạn. Trong cõi ngu ngu đó, chàng chẳng thấy con nào cả….

Thì đây. Người ta thường biết kinh tế tự do thì đem lại thịnh vượng hơn hẳn kinh tế kế hoạch kiểu cộng sản. Hay cộng sản tuột quần mà xưng danh xã hội chủ nghĩa, như Trung Cộng, Việt Cộng và cả nghị sĩ lão thành mà trẻ thơ đang ra tranh cử Tổng thống bên đảng Dân Chủ là Bernie Sanders. Nhưng muốn có tự do như vậy thì các nước phải có chính quyền mạnh và luật lệ nghiêm minh.

Đây không là một vấn đề kinh tế học là xã hội học. Khi một chuyên gia kinh tế như Angus Deaton mà trúng giải Nobel thì nhà báo lá cải hay lá me đều có thể phang lên cột nhất của trang báo: “Chính quyền mạnh sẽ xóa đói giảm nghèo.” Hèn gì bị gọi là thằng!

Chính quyền mạnh là chính quyền có khả năng tiếp cận sâu và rộng với xã hội dân sinh, để biết là dân cần gì và mình thu thuế ra sao cho công bằng và hữu hiệu để đáp ứng nhu cầu của người dân. Ngược lại, chính quyền độc tài là chính quyền yếu. Họ trải lưới rất rộng để kiểm soát và bắt giữ mọi người về chính kiến. Nhưng quản lý rất nông nên chẳng thu được thuế và nhường trật tự công cộng cho xã hội đen và băng đảng ăn cưóp, đồng nghiệp hạng tép riu của các đồng chí lãnh đạo.

Nói cho nôm na mà đôi ta cùng hiểu thì Ba Dũng hay Năm Cam đều là một ruộc!

Vì vậy, các nước đang phát triển mà dân vẫn chậm tiến, xứ sở vẫn nghèo nàn là vì thiếu chính quyền mạnh mà thừa nhà nước vừa dữ vừa hèn vừa bất lực. Điển hình ư? Chuỗi tai họa Thiên Tân của Trung Quốc, hay cột báo hàng ngày của Việt Nam: nạn dân bị nhà nước cướp đất mà đành lủi thủi ra về. Và trên đường về lại còn bị du đãng rạch túi.

Chúng ta nên tìm hiểu lại về giải Nobel Kinh tế năm nay và nhớ đến thời Đại Tống bên Tầu: Khi Thiên tử khép đùi lại thì lúa mới mọc và nhà thơ có quyền lên tiếng về các cụ già neo đơn buồn bã. Và truyền thông có thể nghiên cứu về kỹ thuật ấn loát để không ai còn giữ độc quyền chân lý….

Khách bèn im. Và người viết kịp gửi bài trước khi báo lên khuôn!

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

Phường Chèo Hoa Kỳ



Nguyễn-Xuân Nghĩa - Tuần báo Sống - Ngày 150930
"Vùng Oanh Kích Tự Do"

Đi tìm những kẻ chân thật trong nền dân chủ của nước Mỹ


 * Cơn lốc của Con Donald, với mái tóc rơm rác và cái đầu rác rưởi *


Cứ bốn năm là nước Mỹ lại mở hội khi có bầu cử Tổng thống. Kỳ này thì coi bộ tưng bừng hơn cả sau tám năm cầm quyền của Hành pháp Dân Chủ. Tưng bừng là phải vì các nơi khác đều bừng bừng khỏi lửa.


Âu Châu là nơi mà các chính đảng truyền thống từ trung tả đến trung hữu đều mất tín nhiệm và nhiều đảng từ cực hữu đến cực tả đều đang đi vào dòng chính – như trôi vào rãnh nước.

Là đồng minh chiến lược và bà con nối ruột của nước Mỹ, Anh quốc đang có cuộc cách mạng vô sản vĩ đại khi một sinh vật tuyệt chủng là Jeremy Corbyn lại ngoi lên lãnh đạo đảng Lao Động. Nhân vật này thuộc phái “Tân Tả”: yêu Marx mà sợ Stalin, và đòi cải tạo để và xây dựng xã hội chủ nghĩa hầu đưa xứ sở tới chốn đại đồng. Ông ta cho rằng vụ khủng bố 9-11 tại Hoa Kỳ là do tình báo Mỹ dàn dựng để có lý cớ cùng quốc gia Israel tấn công thế giới Hồi giáo nên sẽ quyết liệt giương cờ chống Mỹ. May là hy vọng thắng cử của Corbyn chỉ là vài số sau dấu phẩy và số zero!

Nhưng ngoài nước Anh rất đỗi lạ lùng ấy, nhiều nước khác cũng hừng hừng khí thế tự sát.

Hừng hừng hơn cả là làn sóng di dân và nạn dân đang phá vỡ các biên cương của Âu Châu khiến quân đội ra khỏi trại để làm lính biên phòng như tại Hungary. Các nước còn lại thì đang thành lãnh tụ tranh cãi, xem mỗi nước sẽ lãnh một tụ di dân là mấy chục ngàn và làm sao định cư để kiếm việc cho họ? Trong Chương trình Bên Kia Màn Khói của đài truyền hình Saigon TV (57.5), người viết này có nói rằng cuộc khủng hoảng của nền văn minh Hồi giáo đang thiêu đốt Âu Châu ở bên cạnh, và vài chục năm nữa thôi, nền văn minh Thiên Chúa giáo của Âu Châu cũng bị đe dọa.

Nhưng đấy là chuyện của vài thập niên về sau.

Chứ ngay trước mắt và kinh hãi nhất là sự kiện đệ nhất tổ hợp xe hơi của đệ nhất cường quốc kinh tế Âu Châu, là hãng Volkswagen của nước Đức, lại trôi vào khủng hoảng - và có thể phá sản vì tội gian lận. Đạo đức kinh doanh và kỷ cương pháp luật của dân tộc Đức có còn gì không, sau một vụ tầy trời kéo dài nhiều năm như vậy?

Theo phép tính nhẩm của dân kế toán với lời tư vấn của các luật sư triệu phú, nếu nhà chức trách các nước tiến hành điều tra thì ngoài 18 tỷ đô la bị Hoa Kỳ tuyên phạt ít ra Volkswagen phải tốn vài trăm cải sửa từng chiếc trong 11 triệu xe loại diesel có gian lận. Vị chi mất vài trăm tỷ, khi doanh lợi năm ngoái chỉ có 14 tỷ mỏng teng. Có cái gì đó đang sụp đổ bên trời Âu!

Sang trời Đông thì mặt trời đang xám ngoét với tin tức dồn dập về tai họa kinh tế và tài chánh của Trung Quốc làm các thị trường quốc tế đều xuôi Nam: tuột giá theo đường thẳng đứng. Như người ta đã thấy hôm Thứ Hai 28 Tháng Chín vừa qua. Vì chuyện Trung Quốc là truyền dài có nhiều chương hồi hôi hám nên xin bịt mũi tạm gạt qua bên.

“May là ta lại sống tại Hoa Kỳ!” Khách có kẻ hồ hởi ngồi bên và nhấp xong ly rượu Bourbon của đất Kentucky là buông lời ngợi ca nước Mỹ.

Rõ khỉ!

***

Cái «Âu Bệnh» là bệnh Âu Châu thật ra lại hay lây.

Trong cuộc tranh cử tưng bừng khai trương quá sớm tại Hoa Kỳ, các chính khách kỳ cựu của hệ thống cũ đều cầm đèn đỏ, hoặc phất cờ trắng. Sau tám năm cầm quyền của đảng Dân Chủ, đảng Cộng Hòa có nhiều hy vọng lãnh đạo Hành pháp. Nhưng các chuẩn ứng cử viên trong vòng sơ bộ thuộc loại thế giá nhất, như Jeb Bush, Marco Rubio, Rand Paul, Rick Perry hay Scott Walker đều tụt hậu, hoặc tự buông ra ngoài như hai Thống đốc Perry và Walker.

Trường vốn nhất và có triển vọng nhất là cựu Thống đốc Jeb Bush nay chỉ là thợ vịn, vì ông bị Donald Trump, Ben Carson và Carly Fiorina đẩy xuống kèo dưới.

Bên đảng Dân Chủ thì tình hình còn bi đát hơn.

Con Ong Chúa Hillary Clinton hết được bầy ong thợ của truyền thông tung hô vạn tuế. Nàng mất hết uy tín vì có quá trình gian lận bất tận. Trong khi ấy, sau 25 năm đông miên tại Thượng viện vì chẳng làm chuyện gì ra trò, con ve sầu Bernie Sanders lại như diều gặp gió. Nhờ tính chân thật của “kẻ ngu xuẩn hữu ích” – chữ của Lenin – nghị sĩ vô thành tích này của Vermont đã thắng điểm Hillary tại New Hampshire lẫn Iowa vì đề cao việc… xây dựng xã hội chủ nghĩa. Lenin gọi những kẻ sống trong thế giới tư bản mà làm lợi cho cộng sản là bọn ngu xuẩn, nhưng hữu ích cho cách mạng!

Hoa Kỳ xã hội chủ nghĩa? Khiếp.

Thật ra, nhân vật sáng giá nhất trong tuồng chèo của Mỹ phải là tỷ phú Donald Trump. Là một tỷ phú kiêm danh hài trên sân khấu giải trí của Hoa Kỳ, Con Donald này, theo cách gọi của truyền thông, The Donald, đáng lẽ chỉ là kẻ gõ phách giúp vui. Nhưng chàng vẫn dẫn đầu các cuộc khảo sát sau cả trăm lần phát biểu linh tinh có thể vun cử tri từ góc Cộng Hòa về dưới chân đảng Dân Chủ. Cớ sao như vậy?

Vì chính trị Hoa Kỳ thiếu chữ diễn tả cái lập trường lập lòe của người có bộ não và bộ tóc ly kỳ nhất nước.

Con Donald là tay cực hữu vì dè bỉu và mạt sát di dân, nhân tiện khinh miệt phụ nữ cho vui, mà lại đứng bên trái của phe cực tả với chủ trương xã hội có thể làm con ve sầu Bernie Sanders vái lạy. Cứ theo lẽ thường, loại lập trường dị dạng ấy phải làm nhiều đảng viên Cộng Hòa xa lánh. Nhưng lẽ thường đã cáo chung! Chỉ vì cử tri Hoa Kỳ khỏi cần nghĩ về lập trường hay chủ trương của các chính khách.

Thứ nhất, với họ thì chính khách là kẻ nói láo kinh niên để đắc cử rồi tái đắc cử. Cho nên khi ứng cử thì nói một đàng, lúc thắng cử lại làm một nẻo. Riết rồi dân quen cảnh theo đầu dê bán thịt chó nên chờ đợi miếng thịt chó.

Lý do thứ hai còn thiêng liêng hơn vậy. Các bậc quốc phụ Hoa Kỳ đã thảo ra một bản Hiến pháp để giới hạn quyền lực của nhà nước! Và hiến pháp cho phép các tổng thống có quyền huênh hoang nói phét, chứ khi cầm ấn tín thì vất ngay chương trình tranh cử vào sọt rác vì phải thỏa hiệp với Quốc hội và chấp hành phán quyết của Tối cao Pháp viện. Khác với chủ tịch nhà nước và nhà cái của mấy xứ cộng sản độc tài, Tổng thống Mỹ không sai bảo được Lập pháp và Tối cao Pháp viện.

Vả lại, Con Donald có thể gõ phách làm vui, chứ nếu chẳng may nước Mỹ có bị ám quẻ mà bầu lên làm Tổng thống thì cũng sẽ quên ngay lời hứa. 

Lý do thứ ba: Tổng thống Mỹ không thể áp dụng các chương trình hành động khi tranh cử vì gặp loại thực tế cứng đầu.

Khi tranh cử Tổng thống năm 2000, Thống đốc George W. Bush đã khiêm cung từ chối áp đặt giá trị tinh thần của nền dân chủ Hoa Kỳ cho xứ khác. Còn ứng cử viên Phó Tổng thống năm đó là Dick Cheney thì từ năm 1991 đã dè dặt khuyên can Tổng thống George H. Bush (ông Bush cha) là đừng đưa quân lật đổ chế độ Saddam Hussein của Iraq vì sau đó chết kẹt với nội chiến của các hệ phái và sắc tộc. 

Rốt cuộc? Ông Bush con mở chiến dịch Afghanistan và Cheney là thủ phạm của mọi tai họa tại Iraq mà ông đã tiên đoán từ khi là Tổng trưởng Quốc phòng của ông Bush cha!

Barach Obama cũng vậy. Lẻo mép siêu hạng, cậu bé quàng khăn đỏ này có ý hướng cải tạo nước Mỹ và đi vái tứ phương để tháo chạy về nhà. Kết quả thì tứ phương lửa cháy tưng bừng nên chàng chỉ qua nạn nhiệt hóa địa cầu như mối nguy sắp tới của nhân loại.

Trong tình huống đó, Con Donald là kẻ vô hại vì ưa nói sự thật khật khùng. Và con Ong Chúa Hillary được thuộc hạ cũ của Obama là David Axelrod khuyên nhủ, rằng cách phát biểu công hiệu nhất là nói giọng mập mờ nước đôi. Cũng vì vậy, kẻ sùng tín xã hội chủ nghĩa là Bernie Sanders mới được cử tri đánh giá là con người chân thật!

Trên sân khấu tuồng chèo Hoa Kỳ, chân thật nhất là kẻ kéo màn và người soát vé. Sau đó, mọi chuyện vẫn đâu vào đó. Khách ngồi bên bỗng dưng đốn ngộ.

Và cười như nắc nẻ.  
 

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

Niệm Khúc Cuối….


Nguyễn-Xuân Nghĩa - Sống Ngày 150811
"Vùng Oanh Kích Tự Do"

Khi Cuộc Tình Đã Chết   

* Lý Thương Ẩn (813 - 858) *




Nhân khi khách đang ngâm câu “Bắc Du Ngũ Ngôn Khúc” của Nguyễn Thượng Hiền, nôm na là phiêu du lên miền Bắc, người viết thừa cơ đóng cửa chẳng tiếp ai. Và oanh kích vào chuyện sống chết mà đạn lạc vào… vườn nhà.


***


Đọc Truyện Kiều của Nguyễn Du, chúng ta gặp ông ta lần đầu khi Thúc Sinh lén thăm nàng Kiều bị Hoạn Thư nhốt trong Quan Âm Các mà chàng cóc dám cứu. Cái anh chàng đa tình - trò gì cũng biết hơi hơi chứ nết sợ vợ thì thuộc hàng cao thủ – chỉ biết thở vắn than dài, rồi buông lời ai oán:

Dẫu rằng sông cạn đá mòn,
Con tầm đến thác cũng còn vương tơ.

Lần cuối chúng ta gặp ông ta là khi Thúy Kiều tái hồi Kim Trọng và đổi duyên cầm sắt ra duyên cầm đàn:

Khúc đâu đầm ấm dương hòa
Ấy là hồ điệp, hay là Trang sinh?
Khúc đâu êm ái xuân tình
Ấy hồn Thục đế, hay tình Đỗ quyên?
Trong sao, châu nhỏ doành quyên
Ấm sao, hạt ngọc Lam Điền mới đông!

“Ông ta” đây là Lý Thương Ẩn, một nhà thơ đời Vãn Đường bên Tầu.

Khi gắn vào miệng Thúc Sinh lời thở than đến chết vì cuộc tình với nàng Kiều đang bị Hoạn Thư tập trung cải tạo trong Quan Âm Các, Tố Như đã mượn một bài Vô Đề của Lý Thương Ẩn:

Tương kiến thời nan, biệt diệc nan
Đông phong vô lực bách hoa toàn…

Với câu “thực” là

Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp chúc thành hôi lệ thủy can…

Gặp nàng đã khó, xa nàng còn khó hơn nữa
Gió Đông kia bất lực, để trăm hoa tàn
Con tầm mùa Xuân đến chết vẫn còn nhả tơ
Ngọn nến sáp kia có thành tro thì lệ mới khô….

Nguyễn Du lấy thơ Lý Thương Ẩn để cho ta hình ảnh “con tầm đến thác vẫn còn vương tơ”. Sau này, Ngân Giang nữ sĩ cũng lấy câu kia để viết ra “đêm nay lệ nến rơi thành chữ”…

Cái nghiệp tình của cả hai!

Vào đoạn cuốiTruyện Kiều, Nguyễn Du lại mượn bài thơ đầy những điển cố của Lý Thương Ẩn để diễn tả cảnh Thúy Kiều gẩy đàn bên Kim Trọng. Đó là bài Cẩm Sắt, cây đàn gấm. Đấy cũng là một bài Vô Đề nhưng lấy tựa ở chữ đầu tiên:

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ, tứ hoa niên
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp
Thục đế xuân tâm thác đỗ quyên
Thương hải nguyệt minh, châu hữu lệ
Lam Điền nhật noãn, ngọc sinh yên
Thử tình khả đãi thành truy ức
Chỉ thị đang thời dĩ vọng nhiên!

Nếu có gượng dịch thì ta có

Năm chục tơ huyền những sợi duyên
Mỗi dây mỗi trụ nhớ hoa niên
Mộng sớm Trang sinh mơ con bướm
Lòng xuân Thục đế gửi chim quyên
Trăng chiếu biển xanh, tràn nước mắt
Ngọc ấm Lam Điền, bốc khói tiên
Tình này gợi mãi lên niềm nhớ
Hẹn tới kiếp sau nối ước nguyền!

Đấy chỉ là gượng dịch của thợ thơ này, chứ Tố Như kia mới là thợ trời!

Mà vì sao nhắc tới Lý Thương Ẩn? - Vì chán đời nên đạn lạc!

Tự Nghĩa Sơn, có hiệu là Ngọc Khê Sinh, Lý Thương Ẩn sinh năm 813 mất năm 858, là nhà thơ trác tuyệt thời Vãn Đường ngang hàng Ôn Đình Quân và Đỗ Mục, tài nghệ được Vương An Thạch sánh với Đỗ Phủ. Chuyện ấy thật ra vô ích, nếu không nói thêm rằng ngày nay Tây phương lại đánh giá Lý Thương Ẩn rất cao và còn điểm ra nhiều ảnh hưởng của ông trong thơ, nhạc và phim Mỹ!

Chuyện đáng nói hơn vậy là trong thế giới ngày nay, Lý Thương Ẩn có thể là một “celebrity”.

Chẳng vì tứ thơ lãng mạn hình ảnh trữ tình mà vì chữ tình. Ông nổi tiếng vì cứ hay tìm nỗi đoạn trường mà đi khi mê một đạo sĩ Tống Hoa Dương. Tội nặng với Ngọc Hoàng. Lại còn giỡn mặt tử thần và vuốt râu Hoàng Đế mà trồng cây si trước khuê phòng của hai cung phi là Lư Phi Loan và Khinh Phụng.

Với mối tình éo le như vậy thì làm sao “loan phụng hòa minh” để yên bề gia thất? Vì vậy, thơ Lý Thương Ẩn mới chất ngất niềm u uẩn. Vịnh cây đàn sắt có năm chục dây, ông ngây ngây nhớ chuyện Trang sinh mơ mình hóa bướm, hay vua Thục đế mất nước mà thác ra con chim khóc hoài tiếng quốc quốc.


***


Bài này được viết khi tác giả bật máy định gõ về cái chết của Mohammad Omar, tay Mullah cầm đầu tổ chức Taliban của xứ Afghanistan.

Trong chốn người mù, thằng chột làm vua – nói vậy tại Thái Lan là vào tù vì tội khi quân khi vua Thái có một con mắt bằng thủy tinh – anh chàng chột mắt Omar là vua một cõi A Phú Hãn từ năm 1996 với rất nhiều hành động sát nhân vô đạo. Cho tới khi bị Hoa Kỳ đánh bật khỏi Kabul vào cuối năm 2001. Omar được Mỹ treo giải trị giá 10 triệu đô la nhưng an toàn lẩn trốn bên Pakistan, rồi chết vì bệnh lao trong một nhà thương tại Karachi từ hai năm nay - mà chẳng ai hay! 

Hay thật….

Khi cái chết của Omar được xác nhận thì tổ chức Taliban lâm vòng khủng hoảng vì chuyện kế tục. Đấy là thời sự tuần này.

Và người viết bật máy để gõ chuyện chó chết chưa hết chuyện mà chỉ sợ khách bên đình đòi mình viết về chuyện tương tự, là cái chết thật hay sống giả của Phùng Quang Thanh. Cho nên thấy nản!

Thà là nhớ tới Nguyễn Du, Thúy Kiều hay những mối tình tuyệt vọng của Lý Thương Ẩn còn hơn. Đấy mới là niệm khúc cuối rất đáng niệm. Ít ra cũng được vài trống canh!