Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Khối Á Rập Thất Vọng Về Hoa Kỳ


Nguyễn-Xuân Nghĩa - Việt Báo 130823


Từ Cairo 2009 Về Cairo 2013, Tổng thống Obama quay đủ một vòng. Tựa con dế....

* Obama mà ủng hộ khủng bố? Oan ơi là oan!  *



Thế giới có những việc mà một đệ nhất siêu cường như Hoa Kỳ cũng làm không nổi. Vì vậy mà người lãnh đạo mới bị phê phán. Nhưng Tổng thống Barack Obama không bị oan....

Khi ra tranh cử năm 2008, Nghị sĩ Barack Obama là tay mơ gặp may. Ưu điểm của ông là có một ban tham mưu cực giỏi nên tiến hành một chiến dịch tranh cử hiệu nghiệm. Sau khi vượt qua Nghị sĩ Hillary Clinton nhờ phe cực tả trong đảng Dân Chủ, ông gặp đối thủ là chính khách lão thành John McCain, một Nghị sĩ Cộng Hoà có ban tranh cử quá tệ. 

Obama gặp may là vụ khủng hoảng tài chánh, manh nha từ Tháng Ba và bùng nổ vào ngày 15 Tháng Chín 2008. Vụ khủng hoảng phơi bày sự bất tài và lạng quạng của ứng cử viên McCain. Trong tâm lý quá chán chường của cử tri với Tổng thống George W. Bush, ông Obama thắng cử. 

Khẩu hiệu "Hy vọng và Thay đổi" của ông được báo thí thiên tả thổi lên như một chân lý, là niềm tin của người dân Mỹ.... Nhiều nhà bình luận của cánh tả còn sánh ông với đấng Cứu Thế. Hội chứng "Ô ma mê" hay Obamaniac là hiện tượng lạ của dân Mỹ hốt hoảng, còn vượt xa tiền lệ tôn sùng John Kennedy hay Bill Clinton.

Khi cầm quyền từ đầu năm 2009, Tổng thống Obama ý thức được hai mối quan tâm hàng đầu của dân Mỹ: tình hình kinh tế sa sút và sự mệt mỏi về những cố gắng bất tận trong cuộc chiến chống khủng bố Hồi giáo, kết tinh vào hai chiến trường nóng là Afghanistan và Iraq.

Ông giải quyết y như vị tiền nhiệm - nhưng với cường độ khác. Và "không lỡ dịp khủng hoảng", lý luận của một cố vấn kỳ tài là David Axelrod cũng xuất thân từ chính trường Chicago, Obama muốn cải tạo nước Mỹ theo cái nhìn của mình. Kế hoạch cải tổ chế độ bảo dưỡng y tế là kết quả duy nhất đáng kể của giấc mơ cải tạo này để trở lại thiên đường bao cấp.

Về hồ sơ kinh tế, Obama lại áp dụng biện pháp chuộc nợ và tăng chi để kích thích, nhưng với số lượng gấp bội so với Chính quyền Bush vào năm 2008. Kết quả là mức bội chi và gánh nợ kỷ lục khiến ngân hàng trung ương phải thử nghiệm giải pháp QE rất bất thường qua ba đợt liên tiếp.

Về hồ sơ đối ngoại, Obama cũng áp dụng chiến lược dồn quân đánh tới để sẽ triệt thoái khỏi Iraq rồi Afghanistan. Với Iran, cũng vẫn là cái đòn vừa dọa vừa dụ đã được Bush theo đuổi trước đó. Về mối nguy khủng bố, Obama không để bị mang tiếng là cho phép áp dụng kỹ thuật thẩm vấn "trấn nước" bị gọi là tra tấn, mà lại dùng thuật ám sát bằng máy bay tự động, ồ ạt và dữ dội. Cũng vì vậy, ông bị phe phản chiến cực tả phê phán là "làm như Bush".

Nhưng đóng góp có tính chất sáng tạo - và cải tạo - của Tổng thống Obama là cải thiện quan hệ của Hoa Kỳ với thế giới Hồi giáo, qua hai bài diễn văn năm 2009, vào Tháng Ba tại Ankara của xứ Thổ Nhĩ Kỳ và vào Tháng Sáu tại Cairo của xứ Ai Cập. Obama muốn mở ra "một kỷ nguyên mới", tên bài diễn văn Cairo, và cải thiện cái nhìn của dân Hồi giáo về nước Mỹ, một quốc gia ông cho là chẳng có gì ưu việt mà cứ đòi lãnh đạo thế giới.

Obama thành "người vái tứ phương" và có tinh thần khiêm cung nhũn nhặn hơn với thiên hạ....


***

Khi tranh cử năm 2000, Thống đốc Texas George W. Bush cũng từng có chủ trương khiêm cung đó và còn lên án chính quyền tiền nhiệm (Clinton-Gore) là cứ hay can thiệp vào thiên hạ sự (thí dụ là Kosovo) để xây dựng quốc gia hay phát huy dân chủ theo những giá trị tinh thần của nước Mỹ. Nhưng Bush lãnh di sản của vị tiền nhiệm là vụ khủng bố 9-11 nên làm ngược chủ trương ban đầu, trở thành người đánh tứ phương, rồi đi phát huy dân chủ!

Hoá ra lãnh đạo nào cũng thừa hưởng di sản xấu tốt của người đi trước. Ông Obama không là ngoại lệ.

Sau khi đòi cải thiện cái nhìn của khối Hồi giáo về nước Mỹ, Obama thừa hưởng "Mùa Xuân Á Rập" vào dịp Giáng Sinh 2010 và suốt năm 2011. Áp lực cải cách của Chính quyền Bush với các đồng minh Á Rập Hồi giáo để xây dựng dân chủ - như một giải pháp trường kỳ chống quân khủng bố - được tung ra từ năm 2005 khiến các nước này có thay đổi. Dù thay đổi chưa đủ để dẫn tới dân chủ thì cũng xả bớt ách độc tài. Nhiều yếu tố khác, như bầu cử tại Iran hay nạn thất nghiệp và suy trầm kinh tế, làm nốt phần vụ còn lại.

Hàng loạt quốc gia Á Rập bị chấn động. Bốn nước có đảo chánh, là Tunisia, Ai Cập, Libya và Yemen. Bảy nước gặp biểu tình lớn là Algérie, Maroc, Iraq, Jordan, Kuwait, Bahrain và Sudan. Lãnh đạo các nước còn lại cũng bị rung chuyển, như Saudi Arabia, Oman, Djibouti, Mauritania... Còn Syria lâm vào nội chiến, thường dân bị tàn sát trong mấy năm liền.

Tức là từ Bắc Phi xuống đến Tây Phi qua tới Trung Đông, và thậm chí Thổ Nhĩ Kỳ sau này, gần 20 nước Hồi giáo bị khủng hoảng xuất phát từ "Mùa Xuân Á Rập". Nhưng mầm dân chủ, như lý tưởng và lý luận của truyền thông Tây phương thường đề cao, vẫn chưa bén rễ.

Và kết quả ngược, trở thành vấn đề của Hoa Kỳ, là dân Á Rập thù ghét Obama, một Tổng thống có tên đệm và xuất xứ Hồi giáo. Ác cảm đó với Barack Hussein Obama đang kết tụ tại Cairo và toàn xứ Ai Cập, đồng minh chiến lược của Mỹ tại Trung Đông, hàng năm vẫn được viện trợ một tỷ 300 triệu Mỹ kim. Tại sao?


***

Do xuất xứ và người cha, từ thiếu thời, ông Obama đã có cái nhìn nhuốm màu "cách mạng" và chống Mỹ của nhiều nước Á Phi thuộc "Đệ tam Thế giới" - thuộc địa cũ của Âu Châu. Khi trở về Mỹ và đi học, ông còn bị ảnh hưởng của nhiều tay lý luận cực tả, cũng chống Mỹ, như mục sư Jeremiah Wright sau này, hoặc thân cộng, như nhà thơ Frank Davis trước đó. Đấy là nguyên nhân sâu xa của giấc mơ cải tạo Hoa Kỳ của Obama. Nó cũng giải thích lý luận đấu tranh giai cấp và thói tật khai thác kỳ thị chủng tộc đang gây phân hóa trong nội tình nước Mỹ.

Nhưng từ vị trí của một tay sách động và phát triển cộng đồng lên tư thế của một người lãnh đạo, Tổng thống Obama lại đụng vào thực tế của chính trị Hoa Kỳ trong khung cảnh quốc tế. Nước Mỹ có những đòi hỏi vượt quá khả năng của một tay hùng biện duy ý chí. Xin hãy xoi vào chuyện thời sự hiện nay là Ai Cập.

Nhiều người Ai Cập có thực tâm xây dựng dân chủ trong một chế độ thế quyền hơn thần quyền của đạo Hồi, hoặc theo hệ phái Coptic của Thiên chúa giáo, đã đả kích Tổng thống Mỹ là yểm trợ lực lượng Huynh đệ Hồi giáo MB (Muslim Brotherhood) và cho đến giờ chót vào cuối Tháng Sáu còn muốn bênh vực chính quyền dân cử của Tổng thống Mohamed Morsi, một lãnh tụ MB. Họ cho là Obama không nhìn ra thực chất khủng bố và toàn trị của lực lượng MB. Ngược lại, nhiều người Ai Cập khác thì oán Obama vì tội ủng hộ các tướng lãnh trong việc truất phế Morsi. Cả hai phe đều dùng thậm từ và hình ảnh độc ác để diễn tả sự thất vọng của họ về Tổng thống Mỹ.

Thật ra, họ chưa hiểu một điều mà Obama vừa mới nhìn ra: dù có là siêu cường vạn năng, Hoa Kỳ không là một nước toàn năng và Tổng thống Mỹ không là kẻ toàn quyền.


***

Do áp lực của các đồng minh Âu Châu và ban tham mưu có chủ trương can thiệp quốc tế vì mục đích nhân đạo, Hoa Kỳ lén nhảy vào Libya để kết thúc chế độ Muammar Ghaddafi và chạy ra thật nhanh. Rồi Chính quyền Obama lãnh cái họa Benghazi khiến bốn viên chức Mỹ bị tàn sát, kể cả viên Đại sứ. Từ sự thảm bại có che giấu và đang bị phanh phui, dù được ăn kẹo, Obama cũng không dám can thiệp vào Syria, nơi mà nhân quyền đã rách bươm và thường dân chết gấp bội. Huống hồ, đằng sau Syria còn có Iran và Liên bang Nga....

Vì vậy, chế độ độc tài của Bashar al-Assad có cán nát "lằn ranh đỏ" của Obama, dùng võ khí hóa học để tàn sát đối lập tại Syria, thì nước Mỹ cũng đành tri hô rồi làm ngơ. Nếu yểm trợ võ khí cho phe nổi dậy, như tại Libya, thì còn sợ mối họa nuôi ong tay áo, là võ khí lọt vào tay đủ loại khủng bố, từ al-Qaeda nội hóa kiểu AQIM tới Hezbollah hay Hamas.

Vì vậy, tại Ai Cập, Obama cố bắt cả hai tay và vỗ vào khoảng trống. Ông còn gặp sự phê phán - lẫn phá hoại - của nhiều đồng minh.

Không nói về Israel, các lãnh tụ Á Rập từ Bắc Phi qua Trung Đông đều chê là Obama đánh giá sai mối nguy của lực lượng Hồi giáo quá khích. Hoa Kỳ vừa dọa cúp viện trợ (một tỷ ba, trong đó có 200 triệu viện trợ kinh tế) cho Ai Cập dưới quyền chỉ huy của tướng lãnh vì tội đảo chánh Morsi thì Saudi Arabia, Kuweit và Tiểu vương quốc Á Rập Thống nhất UAE hứa ngay một ngân khoản 12 tỷ, và trong vài ngày chuyển ngân liền hai tỷ vào Cairo. Họ cần quân đội Ai Cập chặn đà bành trướng của lực lượng MB.

Nhưng nào chỉ có dư luận Ai Cập hay Á Rập Hồi giáo?

Ngay trong chính trường và truyền thông Hoa Kỳ, cả hai phe bốn phía đều ồn ào lên tiếng. Từ phe tả lý tưởng đến cánh hữu coi trọng kỷ cương đã xuất hiện những lập luận hợp lý. Rằng Hoa Kỳ có luật lệ hẳn hòi, nên không thể viện trợ cho một chính quyền can tội đảo chánh. Khi vẫn viện trợ, dù nhỏ giọt với lời hăm sẽ cúp hẳn, Tổng thống xúc phạm những giá trị đạo đức của nước Mỹ. Trong số này có cả John McCain!  

Từ phe tả có tinh thần can thiệp thực tiễn đến cánh hữu coi trọng an ninh của Hoa Kỳ lại có tiếng nói trái ngược: Tổng thống phải bảo vệ quyền lợi sâu xa của Hoa Kỳ mà bỏ qua vụ đảo chánh và giúp quân đội Ai Cập cùng Israel giữ gìn ổn định tại Trung Đông để ngăn cản phong trào Hồi giáo cực đoan.

Nghĩa là bên cạnh chọn lựa về Syria, một vụ tranh luận thứ hai đang gây nhiễu âm về đối sách của Hoa Kỳ với thế giới Hồi giáo. Ở giữa là Obama, cứ lượn qua lượn lại. Nhưng dù có tài bay lượn và hót như khướu tại Cairo, Tổng thống Mỹ đang bị cắt cánh.


***

Tổng thống Hoa Kỳ là người phải có tầm nhìn sâu xa hơn quần chúng. Ông ta hay bà ta có một ban tham mưu và cả bộ máy công quyền để thấy ra những chuyện ấy và cân nhắc sự lợi hại từ cục bộ đến toàn bộ, từ ngắn hạn đến trường kỳ. Còn lại là cách chọn lựa giải pháp theo một triết lý chính trị nào đó của mình và trình bày cho quốc dân cùng thấy. Người có tài là có khả năng thuyết phục quốc dân. Nhưng trước đó là phải có đởm lược để dám chọn một giải pháp và chịu trách nhiệm về sự chọn lựa đó.

Barack Obama có đởm lược về nội chính khi chọn lựa giải pháp cải tạo để làm xã hội thay đổi theo triết lý chính trị của mình. Về đối ngoại, ông chỉ là cánh diều dật dờ. Có thể là kinh nghiệm thê thảm của Bush khiến ông chỉ muốn là con chim tránh bão, nhưng làm cho đồng minh hết tin vào Hoa Kỳ, mà các đối thủ cũng chẳng sợ. Khủng bố Hồi giáo thì vẫn còn đó, dù có Osama bin Laden hay không. Kết quả là Obama sẽ để lại một di sản tai hại cho nước Mỹ - và những người kế nhiệm. 

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Nhật ký 14 ngày nhịn ăn để thanh lọc cơ thể - Phần cuối





        Ngày thứ 7 - không giảm cân - Thử nghiệm không phẩy tay - Huyết áp 10/7 nhịp tim 95 - Uống nước mơ có pha chút đường vào buổi sáng & trưa - Không thấy đi đại tiện - Đi lại xe máy bình thường không thấy mệt. Vợ mình ngưng tiết thực chỉ có 4 ngày, ăn nhẹ lại.
        Ngày thứ 8 - không giảm cân (2 ngày) - Huyết áp 10/7 - nhịp tim 97 - Dùng nước mơ thay càphê - Mấy hôm nay trời lạnh nên tắm bằng nước ấm – Phải giữ ấm cơ thể (quan trọng vì nếu có ra mồ hôi sợ trúng gió) - Cảm giác thèm ăn biến mất mặc dù tập nhìn trực diện món ăn, người đang ăn mà mình vẫn không thèm – Vượt qua  giai đoạn khó khăn nhất  của việc nhịn ăn này .
        Ngày thứ 9 - không giảm cân - huyết áp 10/8 - nhịp tim 95 - không phẩy tay - đi lại trong thành phố bình thướng - có cảm giác đói bụng nhưng không thèm ăn - tắm dùng nước ấm - nước tiểu vàng - không thấy đổ mồ hôi .
         Ngày 10 - giảm 1 Kg có lẻ do dùng cân khỏe nhơn hòa nên độ chính xác chưa cao nên dồn mấy ngày trước không gảm - tổng cộng 10 ngày giảm 5kg - Con số quá tuyệt vời cho bạn nào muốn giảm cân không tốn tiền mà có lợi cho sức khỏe . Với điều kiện bạn phải có tinh thần nghị lực quyết tâm vượt qua chính mình là cơn thèm ăn kinh khủng hơn cả bỏ thuốc lá. Mới thấy sức mạnh ý chí của con người dử dội " sức người sỏi đá củng thành cơm". Huyết áp 10/7 nhịp tim 94, vẫn thử không phẩy tay xem có mệt,  vào cuối buổi chiều tối hôm trước người mình thấy mệt lúc này uống 1 ly nước mơ ít đường thấy khỏe lại. Các vết mày, mụt hiện ở mí mắt , vành tai tự nhiên khô hẳn bình thường trước khi nhịn ăn cứ gở ra chảy máu và tiếp tục lập lại không thấy khổ hẳn. Đây là các hiện tượng xảy ra trong giai đoạn nhịn ăn. Nước tiểu ngày càng vàng sậm lúc này việc thải độc đang tiến triển . Mình sẻ nhịn ăn hết ngày chủ nhật tuần này. Tổng cộng là 14 ngày nhịn ăn. Sau đó là vài ngày uống, ăn nhẹ trước khi ăn chế độ bình thường.
         Ngày 11 - không giảm cân - huyết áp 10/7 nhịp tim 95 - không phẩy tay - Vẫn đi lại chở & đón con đi học, làm việc nhà bình thường - Nước tiểu vẫn vàng sậm - Các vết mày, mụt khô hẳn - Việc sổ mủi thường xuyên hiếm thấy đây là các triệu chứng rất tốt trong giai đoạn nhịn ăn đang theo dỏi tình có chấm dứt sau khi nhịn ăn.
         Ngày 12 - giảm thêm 0,5kg - Không phẩy tay người thấy hơi yếu (đang thử nghiệm) - Huyết áp 10/7 - nhịp tim 94 - Di chuyển trong thành phố bằng xe máy bình thường - Vẩn dùng nước mơ , chanh đường(ít thôi) .
         Hôm nay mình chấm dứt 14 ngày nhịn ăn – Sụt 5,5kg – sức khỏe bình thường – Nước tiểu vàng nhạt lại – Kết quả việc nhịn ăn này đạt được các mục tiêu sau :
                 1)Tiếp tục thử thách bản thân thông qua việc chế ngự thói quen thèm ăn của con người, vượt qua bản năng sinh tồn.
                  2)Thanh lọc cơ thể giúp cho đào thải các chất tồn dư trong nội tạng. Với tiêu chí sống chung tình trạng an toàn thực phẩm ...có nguy cơ độc hại cao gọi tắt là “lũ an toàn thực phẩm” Định kỳ hàng năm thực hiện nhịn ăn với thời gian 14 ngày .
                  3)Kết quả thực tế :
                           - 2 mày ở sau 2 vành tay tự dưng biến mất không còn nữa .
                           - Mụt lớn ở khóe mắt phãi khô hẳn không còn chảy máu nữa .
                           -Mụt ở trên khóe môi bên phải cũng teo dần.
         Qua nhật ký này, mình chia sẻ cho các bạn trẻ biết cách rèn luyện của mình, để các bạn tìm hiểu và thử  thực hiện tuy không cần phải giống mình mà chỉ cần dùng chế độ tiết thực – ăn giảm lại để tập dần với mục tiêu thanh lọc cơ thể giúp cho việc PHÒNG BỆNH HƠN LÀ CHỬA BỆNH .
         Ngày hôm qua mình bắt đầu ăn lại bằng cách sáng & trưa chỉ uống nước gạo mà thôi, chiều tối ăn cháo loảng & hột gà trộn đều để cho hệ tiêu hóa bắt đầu làm việc lại nhẹ nhàng từ từ.
         Ngày kế tiếp bắt đầu húp nước súp thịt bằm nhuyển chiều ăn nhẹ các món nước . Đến ngày thứ 3 có thể ăn lại chế độ bình thường nhưng cố gắng nhai thức ăn chậm rải để bộ phận tiêu hóa làm việc nhẹ nhàng.
         Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến nhật ký này .
Ngày 19/08/2013

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Đảng Dân Chủ Xã Hội Cho Việt Nam

Vũ Hoàng & Nguyễn Xuân Nghĩa, RFA Ngày 130821
"Diễn đàn Kinh Tế"  


Dân chủ là cần thiết để có thể phát triển trong sự công bằng xã hội  
 
000_Hkg7748046-305.jpg
* Công nhân đang kết hoa trang trí cờ nước và cờ ĐCS chuẩn bị cho Ngày Quốc Khánh 2012 tại Hà Nội.
AFP photo*


Tại Việt Nam, một số đảng viên kỳ cựu và cao niên của đảng Cộng sản đã kêu gọi cùng nhau bỏ đảng để lập ra một đảng chính trị mới, hiện diện song hành và đối lập với đảng Cộng sản, dưới tên gọi là đảng Dân Chủ Xã Hội. Diễn đàn Kinh tế sẽ tìm hiểu về nội dung và chủ trương kinh tế của một đảng "Dân Chủ Xã Hội" như đã thấy tại nhiều xứ khác. Chuyên gia kinh tế Nguyễn Xuân Nghĩa phân tích về vấn đề này. 




Sự Chuyển Động Mới


Vũ Hoàng: Xin kính chào ông Nghĩa. Thưa ông, từ mấy năm nay, người ta thấy nổi lên trào lưu kêu gọi cải cách toàn diện ở Việt Nam và xuất phát từ những nhân vật xưa kia từng phục vụ, hoặc có thiện cảm với chế độ, hoặc còn là đảng viên đảng Cộng sản. Thí dụ như năm 2011 có kiến nghị rồi ý kiến công khai vào các Tháng Bảy, Tháng Chín; qua năm 2012 thì họ gửi thư ngỏ lên lãnh đạo về cùng yêu cầu đó; đầu năm nay thì có 72 nhân sĩ và trí thức đưa ra kiến nghị tương tự để cứu nguy Việt Nam trước nhiều vấn đề dồn dập về kinh tế và an ninh. 

Song song, một tầng lớp trẻ của Việt Nam đã phát biểu nguyện vọng qua nhiều diễn đàn khác nhau, nhưng khác với các nhân vật tương đối cao niên kia, thành phần trẻ đã bị giam cầm rồi còn bị truy tố về tội danh như có âm mưu lật đổ chế độ. Trong bối cảnh đó thì tuần qua đã có những kêu gọi và vận động liên tục của hai ông Lê Hiếu Đằng và Hồ Ngọc Nhuận về việc đồng loạt ra khỏi đảng Cộng sản Việt Nam để thành lập đảng Dân Chủ Xã Hội. Thưa ông Nghĩa, thuần về kinh tế thì ông nghĩ sao về sự xuất hiện của một đảng Dân Chủ Xã Hội như đang được kêu gọi? 

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Như mọi người bình thường, tôi thiển nghĩ đây là biến cố đáng chú ý vì lời kêu gọi xuất phát từ các nhân vật đã từng là đảng viên Cộng sản trong nhiều năm, dù không thuộc vào tầng lớp lãnh đạo. Dĩ nhiên là lời kêu gọi phải có sự phối hợp hay kết hợp với những vận động khá rộng rãi từ nhiều năm nay như ông vừa nhắc lại. Một cách khách quan thì đây là một sự chuyển động có ý nghĩa tốt đẹp cho Việt Nam vì không ai có thể phủ nhận là xứ này cần thay đổi để ra khỏi những bế tắc và rủi ro. Đi vào câu hỏi ông nêu về khía cạnh kinh tế của một đảng Dân Chủ Xã Hội, tôi nghĩ là tình hình còn quá mới để ta có thể biết được chủ trương kinh tế của những người đề xướng.

Một cách khách quan thì đây là một sự chuyển động có ý nghĩa tốt đẹp cho Việt Nam vì không ai có thể phủ nhận là xứ này cần thay đổi để ra khỏi những bế tắc và rủi ro. Nguyễn-Xuân Nghĩa

Vũ Hoàng: Qua lời phát biểu của các nhân vật công khai đề xướng, dư luận chú ý đến hai chi tiết. Thứ nhất là sự hiện hữu trước đây của hai đảng Dân Chủ và Xã hội, sau này lại bị đảng Cộng sản giải thể, cho nên việc lập ra một đảng Dân Chủ Xã Hội có thể là một nối tiếp tốt đẹp hơn khi Việt Nam có chế độ đa đảng. Thứ hai là luận cứ có vẻ ôn hòa hơn của Karl Marx khi về già, cho nên sự hiện hữu của đảng Dân Chủ Xã Hội bên cạnh đảng Cộng sản có khi là một biểu hiện khác của lý tưởng cách mạng do Marx đề ra từ cuối thế kỷ 19. Ông nghĩ sao về hai chi tiết này?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi vẫn cho là còn quá mới để ta hiểu ra nội dung hay tôn chỉ của đảng Dân Chủ Xã Hội, có khi là biểu hiện lý tưởng của hai yêu cần then chốt nhất là dân chủ về chính trị và xã hội về chính sách. Còn chi tiết về "Marx trẻ" hay "Marx già" thuộc lĩnh vực hàn lâm và có lẽ là mối quan tâm của giới lý luận. Họ muốn thực hiện lý tưởng công bằng xã hội mà không ôm lấy lý luận đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản của Marx, về sau được Lenin khai triển và áp dụng thành hệ thống tư tưởng Mác-Lenin, nay vẫn được Trung Quốc và Việt Nam đề cao.


Mối Liên Hệ Chính Trị - Kinh Tế


000_APH2001041144009-250.jpg
Tuyên truyền cho ĐCSVN trên màn hình máy tính của một nhân viên nhà nước. AFP photo 

Vũ Hoàng: Chúng tôi biết rằng ông tránh bình luận về chính trị hàn lâm mà muốn tập trung vào đề tài kinh tế của tiết mục này. Nhưng thưa ông, từ nhà tư tưởng Adam Smith vào thế kỷ 18 đến Marx vào thế kỷ 19 thì kinh tế và chính trị là hai mặt khó tách rời, cho nên ngay từ đầu, khoa kinh tế mới có tên gọi là "kinh tế chính trị học". Nếu chúng ta nhìn trong một viễn cảnh dài thì sự xuất hiện của một chính đảng như đảng Dân Chủ Xã Hội có đóng góp gì cho kinh tế Việt Nam? Một cách cụ thể, nhiều nước dân chủ cũng có đảng Dân Chủ Xã Hội hoặc dưới một tên gọi khác như đảng Lao Động hay đảng Xã Hội. Ông trả lời thế nào về chuyện này?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi xin được đi từ viễn cảnh dài đó để mình hiểu ra tự sự trước khi nói đến chuyện kinh tế của riêng Việt Nam.

- Thứ nhất, ta cần thấy một thực tế là tầm hiểu biết có giới hạn của mọi người trước nhiều biến cố lớn của nhân loại. Thí dụ như cuộc cách mạng chính trị tại Pháp vào cuối thế kỷ 18 cũng có khía cạnh tôn giáo, hay cuộc cách mạng công nghiệp tại Anh sau đó cũng có khía cạnh xã hội. Hai biến cố ấy gây ra phản ứng dội ngược về cả chính trị, tôn giáo lẫn kinh tế và xã hội khi tiến trình sản xuất bị đảo lộn. Trong nhất thời, sự đảo lộn đó dẫn tới sự hình thành của tư tưởng cách mạng và lý luận xã hội chủ nghĩa, với hàm ý là phải quan tâm đến công bằng xã hội và số phận của thành phần lao động bị xáo trộn và thiệt thòi nhất, là lực lượng thợ thuyền.

- Từ đó Âu Châu mới xuất hiện trào lưu gọi xã hội, theo hướng ôn hoà hay cực đoan, cải lương hay cách mạng, kết tinh vào các phong trào gọi là đệ nhất, đệ nhị hay đệ tam quốc tế.... Giữa những biến động này, ta không quên phần đóng góp quan trọng của dân tộc Đức về triết học, hay của dân tộc Nga về vai trò của bạo lực và ách độc tài. Hai đóng góp này kết tinh vào chủ nghĩa Mác-Lenin và tổ chức "Đệ tam Quốc tế" do Lenin dựng ra năm 1919 sau cuộc Cách mạng Nga.

Chế độ dân chủ không thể là mục tiêu hay lý tưởng có khả năng giải quyết mọi vấn đề. Nó chỉ là chế độ ít tệ hại nhất vì tạo điều kiện cho sự cải sửa kinh tế và thăng tiến xã hội. Nguyễn-Xuân Nghĩa

- Nói vắn tắt lại, tư tưởng xã hội hay lý luận về xã hội chủ nghĩa xuất phát trước tiên từ Âu Châu vào thế kỷ 19 và lan qua các châu lục khác trong thế kỷ 20. Nhưng đáng tiếc là phương pháp bao động tinh vi của Lenin đã cưỡng đoạt lý tưởng ban đầu, khiến các tư tưởng xã hội kia đều bị diệt. Nôm na là khi phe "đệ tam" cầm quyền thì "đệ nhị" hay "đệ tứ" đều bị thủ tiêu hoặc vào tù. Việt Nam cũng không ra khỏi thảm kịch đó từ khi lý tưởng xã hội và độc lập của các nhà cách mạng tiền bối thời chống Pháp bị xu hướng "Đệ tam Quốc tế" sang đoạt và làm tha hóa với sự xuất hiện của các đảng Cộng sản, như tại Pháp năm 1920, tại Trung Quốc năm 1921 hay tại Việt Nam vào năm 1930. Cũng vì vậy và do lý luận về chuyên chính vô sản, xã hội chủ nghĩa mối bị đồng hóa với cộng sản, và biến chất thành một ách chuyên chính trên đầu giai cấp vô sản.

Vũ Hoàng: Phải chăng vì vậy mà ngày nay cứ nói đến "xã hội chủ nghĩa", dư luận lại rùng mình nghĩ đến tai họa của ý thức hệ cộng sản? Vả lại, hai đảng Cộng sản của Trung Quốc và Việt Nam đều chủ trương xây dựng chủ nghĩa xã hội và làm nhiều người bị dị ứng với chữ "xã hội chủ nghĩa"?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Thưa rằng đúng vậy và tôi trộm nghĩ rằng những người muốn lập ra đảng Dân Chủ Xã Hội cho Việt Nam đang nhấn mạnh đến khía cạnh Dân Chủ, tức là chấm dứt ách độc đảng của lý luận chuyên chính vô sản và nguyên tắc độc tài ngụy danh là "dân chủ tập trung" để nhờ đó thực hiện một chế độ kinh tế công bằng hơn cho xã hội.

Vũ Hoàng: Ông bắt đầu nhắc đến một chế độ kinh tế khác có nội dung công bằng hơn. Phải chăng, đấy là chủ trương kinh tế của những người muốn lập ra một đảng Dân Chủ Xã Hội?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi trộm nghĩ vậy vì mặc dù mới chỉ tập trung vào ưu tiên chính trị là xây dựng một sân chơi dân chủ, thì người ta vẫn sẽ phải tìm ra giải đáp cho câu hỏi là "dân chủ để làm gì?" Chế độ dân chủ không thể là mục tiêu hay lý tưởng có khả năng giải quyết mọi vấn đề. Nó chỉ là chế độ ít tệ hại nhất vì tạo điều kiện cho sự cải sửa kinh tế và thăng tiến xã hội.

- Thuần về kinh tế và xã hội, Việt Nam hiện có nền kinh tế bất ổn và xã hội bất công với một thiểu số có quá nhiều đặc lợi nhờ đặc quyền tập trung vào trong tay các đảng viên và thân tộc trong khi đại đa số chưa có tiềm năng phát triển cho sự giàu mạnh của cả quốc gia. Đáng lẽ, cái gọi là "định hướng xã hội chủ nghĩa" hiện nay phải tập trung vào việc nâng cao mức sống và tầm nhìn cho đại đa số bần cùng ở dưới. Khoảng trống này về lý luận và tôn chỉ có thể là một ưu tiên cho đảng Dân Chủ Xã Hội. Những người chủ trương phát triển kinh tế bằng quy luật thị trường và quyền tự do kinh doanh lẫn quyền tư hữu, tức là thuộc về một xu hướng bảo thủ hay tự do hơn xu hướng xã hội, cũng không thể phủ nhận được ưu tiên này.

Tình Hình Việt Nam

DCS_1-250.jpg
Băng rôn tuyên truyền cho ĐCSVN giăng khắp nơi ở Hà Nội. RFA photo



Vũ Hoàng: Ông vừa nhắc đến hai xu hướng tự do và xã hội mà ta có thể thấy trong các nước khác. Ở Việt Nam thì ra sao và ngoài đảng Dân Chủ Xã Hội, xứ này có cần một đảng khác hay không?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi nghĩ mỗi quốc gia vào mỗi thời đều có những ưu tiên riêng nên mới có thay đổi trong kết quả bầu cử và ưu tiên của xứ này không nhất thiết là chân lý cho xứ khác. Nói chung, xu hướng tự do thì chú ý đến phát triển kinh tế để tạo ra của cải và trong tiến trình phát triển thì cũng có những người bị thua sút. Khi ấy, xu hướng xã hội mới đòi tái phân lại của cải đó để tiến tới công bằng hoặc ít ra giảm thiểu nạn bất công. Nhưng nếu xứ sở chưa có của cải thì chỉ tái phân sự nghèo khổ, vì vậy mỗi giai đoạn lại có một ưu tiên và không một đảng nào lại có độc quyền chân lý để cầm quyền mãi mãi. Trường hợp của Việt Nam cũng vậy. Trong hiện tại, các chuyên gia hay trí thức thất vọng với chế độ đều có chung cái nhìn là phải ra khỏi tình trạng quá sức bất công hiện nay và dân chủ là một bước cần thiết. Nếu họ làm cho người dân hiểu rõ như vậy thì sẽ có khả năng vận động rộng lớn hơn.

Vũ Hoàng: Thưa ông, chúng ta vừa nói đến ba ưu tiên xã hội, kinh tế và chính trị của yêu cầu đa đảng tại Việt Nam. Nhưng với nhiều người thì còn một bài toán ưu tiên hơn nữa, đó là an ninh của Việt Nam ở bên cạnh Trung Quốc. Ông nghĩ sao về ưu tiên này?

Trong hiện tại, các chuyên gia hay trí thức thất vọng với chế độ đều có chung cái nhìn là phải ra khỏi tình trạng quá sức bất công hiện nay và dân chủ là một bước cần thiết. Nguyễn-Xuân Nghĩa
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi cứ hay nói ngược nhưng cho rằng chính mối lo của người Việt về nguy cơ bị mất độc lập vào tay Trung Quốc sẽ là yếu tố góp phần then chốt cho sự chuyển hóa về xã hội, kinh tế và chính trị tại Việt Nam. Trước hết, sở dĩ mối nguy Trung Quốc lại trở thành sinh tử vì vai trò của đảng Cộng sản hiện nay. Thứ hai, về lý luận thì mô hình đang phá sản của Trung Quốc không là mẫu mực cho Việt Nam, như chúng ta nhiều lần trình bày trên diễn đàn này từ cả chục năm qua. Thứ ba, những gì lãnh đạo Bắc Kinh cố gắng thi hành để bảo vệ chế độ của họ, kể cả với hàng ngũ "đảng viên năm hào" đang tác động vào dư luận, có thể là phương cách chống đỡ của lãnh đạo Hà Nội, có khi cũng với loại "đảng viên ba xu" đang đả kích những người đòi chuyển hóa ở Việt Nam. Ta nên theo dõi chuyện ấy để xem chế độ Hà Nội cưỡng chống sự thay đổi như thế nào và trong phạm vi này, giới trẻ có hiểu biết có thể góp phần quan trọng cho sự xoay chuyển về tư duy tại Việt Nam.

Vũ Hoàng: Đài Á Châu Tự Do xin cảm tạ chuyên gia Nguyễn-Xuân Nghĩa về cuộc trao đổi này. 

______________________________

Ý kiến của Bạn
EmailChia sẻ
In trang này

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Hoa Kỳ - Trăm Tuổi Còn Xuân


Nguyễn-Xuân Nghĩa - Người Việt 130819
"Kinh Tế Cũng Là Chính Trị"
 
Năm năm sau khủng hoảng, Hoa Kỳ vẫn là siêu cường kinh tế....

 * Xanh lè con mắt... * 


Chúng ta có nhiều cách nhìn về sự chuyển động kinh tế. Trong ngắn hạn thì có thời sự với tầm khuếch đại của kính hiển vi để hiểu tại sao. Kết quả có thể là bài bình luận. Trong dài hạn, như qua một viễn vọng kính để thấy tương quan nhân quả của từng biến động của một bối cảnh rộng lớn, thì có thể dự đoán được hậu quả về dài. Kết quả kiểm nghiệm có thể là pho sách - khó nhá hơn một bài bình luận.


Trong khung cảnh của một xã hội đầy thông tin dồn dập, người Mỹ dễ ngả theo lời bình luận, như múc vào tô mì ăn liền. Chứ đọc nguyên cuốn sách, nhiều cuốn sách, thì mất thời giờ. Lại khó giải thích trên truyền hình bằng vài câu dễ hiểu.... Vì vậy, chúng ta có thể bị ảnh hưởng bởi cách diễn giải, tường thuật, gọi là "narrative", mà cứ tưởng rằng đấy là sự thật.

Bây giờ, xin mở kính hiển vi nhìn vào những chuyển động của năm năm qua.


***

Kinh tế Hoa Kỳ tích lũy nợ nần từ ba chục năm, muốn hiểu vì sao thì ta cần viễn vọng kính. Nhưng hãy để một bên.

Thị trường địa ốc tăng giá vùn vụt trong năm năm, 2002-2006, khi trái bóng bắt đầu xì, hiệu ứng thịnh vượng nhờ giá nhà tăng vọt, bị suy giảm. Người ta bèn bơm tiền và hạ lãi suất để kích thích kinh tế và gây hậu quả là khủng hoảng tài chánh từ đầu năm 2008. Vì tin vào cách tường thuật ngắn hạn khi thấy màn ảnh đỏ lòe, dư luận hốt hoảng và chính trường tranh luận về việc cấp cứu các tổ hợp lâm nạn. Khi các đại gia như Lehman Brothers, Fannie Mae, Freddie Mac và AIG đều sụp, mọi người đều có thể tin là tư bản chủ nghĩa Hoa Kỳ tới kỳ lụn bại, nguy kịch nhất kể từ Tổng khủng hoảng 1929-1933.

Đấy là thời của các chính khách khoác áo cứu tinh, Barack Obama là một điển hình mà không duy nhất, để kéo Hoa Kỳ ra khỏi bờ vực, cũng lại bằng tăng chi....

Xin nhớ lại các cuộc đấu võ về ngân sách năm 2010, về "bờ vực thuế khóa" fiscal cliff năm 2011 hay biện pháp giảm chi gọi là sequestration sẽ tự động áp dụng khiến kinh tế bị suy trầm.... Thế rồi như có phép lạ, mọi chuyện đều tan biến. Thị trường cổ phiếu lấy lại đỉnh cao, giá nhà hết sụt mà tăng, thất nghiệp giảm dần. Trong khối kinh tế hậu công nghiệp, Hoa Kỳ vẫn mạnh nhất với sáng kiến mới lạ cho một hình thái kinh tế khác!

Trong khi đó, nếu liếc ra ngoài, kinh tế thế giới lại chẳng được như vậy. Trung Quốc đã vượt Nhật Bản mà chưa thể chôn sống chủ nghĩa tư bản Mỹ và lại đến hồi co cụm, y như các nước đang lên trong nhóm B.R.I.C. (Brazil, Nga, Ấn, Tầu)....

Chúng ta hãy quên kính hiển vi ở đó mà dùng khí cụ khác để nhìn xa hơn và rộng hơn.... Đấy là lúc nhìn lại Hoa Kỳ trăm năm, trong bối cảnh quốc tế.


***


Trăm năm trước, Hoa Kỳ vừa kết thúc 150 năm cường thịnh của Đế quốc Anh để thành cường quốc kinh tế số một, trước khi thế giới trôi vào Thế chiến I năm 1914. Sau đó chưa đầy một thế hệ, nước Mỹ bị chấn động vì vụ Tổng khủng hoảng 1929-1933 với hậu quả gián tiếp là Thế chiến II và trực tiếp là sự hoài nghi về tương lai của chủ nghĩa tư bản đi cùng niềm tin về chánh sách kinh tế bao cấp.... Hình như là Karl Marx có lý!

Nhưng sau Thế chiến II, Hoa Kỳ vẫn nguyên vẹn, còn giàu mạnh hơn trước.

Đệ nhất siêu cường kinh tế và quân sự đã hỗ trợ các nước cùng áp dụng quy luật thị trường để tái thiết Âu Châu và phát triển Châu Á. Gần nửa thế kỷ Chiến tranh lạnh - nghẹt thở với võ khí tuyệt đối là bom nguyên tử - và tin tức hay diễn giải dồn dập về chiến tranh và xung đột khiến người ta có thể quên rằng Hoa Kỳ đã nâng cao lằn ranh của sự thịnh vượng.

Và đứng trên tuyến đầu của lằn ranh đó.

Khi ấy, từ sau 1945, nhiều quốc gia bị tàn phá hay còn chậm tiến lần lượt vận dụng tự do kinh tế và kinh nghiệm Âu-Mỹ để chinh phục sự thịnh vượng. Họ khỏi tốn tiền phát minh ra lề lối tổ chức sản xuất và kinh doanh đã có sẵn: các hãng xưởng sản xuất dây chuyền, loại công ty nặc danh hay trách nhiệm hữu hạn, trong cơ chế bảo vệ quyền tư hữu và mậu dịch tự do, v.v... là những gì được Hoa Kỳ bày ra và cải tiến sau mỗi đợt "khủng hoảng".

Nhờ vậy mà khi nước Mỹ chỉ đạt tốc độ tăng trưởng trung bình là 3% một năm, các nước đi sau đã có bước nhảy vọt vĩ đại gấp ba.

Nhật Bản rồi Nam Hàn, Đài Loan, các nước Đông Nam Á, tới Trung Quốc và Ấn Độ hay các nước Nam Mỹ đều có đà tăng trưởng 8-9%, từ các thập niên 1950, 1960, 1970, 1980, 1990, v.v.... Không mất tiền tìm ra bánh xe, các nước đi sau có thể tống ga vượt Mỹ mà khỏi chớp đèn.

Nếu có lấy lại kính hiển vi thì người ta thấy ra một sự thật bán phần, một phần sự thật.

Thí dụ như 30 năm trước, Samsung của Đại Hàn đã mua về lò vi ba (microwave) của GE để banh ra học hỏi và chế tạo đến độ qua mặt và đánh bại phân cục microwave của sư phụ. Ngày nay Samsung còn làm Apple lúng túng với những smart phone mới!...

Sông Trường giang, sóng sau dồn sóng trước? Sự thật lại chẳng đơn giản như vậy.

Cầm lại viễn vọng kính để nhìn xa và rộng hơn, người ta thấy ra một sự thể khác. Kinh tế từng nước có thể đạt mức tăng trưởng 8-9% một năm trong vài chục năm liền, so với quá khứ của họ thì quả là có giàu hơn. Nhưng sự giàu có này cần được gia trọng bởi nhiều yếu tố khác. Thí dụ như dân số đông có thể nâng Tổng sản lượng GDP một cách tương đối. Nếu tính bằng sức mua của đồng bạc ở từng nước thì ta có con số khác. Nếu lại tính theo dân trí hay năng suất từng người, ta có lợi tức trung bình của một người dân. Là GDP theo cách tính bằng tỷ giá mãi lực PPP chia cho dân số.

Và nếu so sánh loại dữ kiện đó của Hoa Kỳ với các nước đi sau, chúng ta thấy ra sự thể là từ sáu chục năm qua, Hoa Kỳ vẫn dẫn đầu. Các nước Âu Châu rồi Nhật đã tăng vọt và lên tới mức tiếp cận với - mà không thể vượt - Hoa Kỳ. Trong nhóm "tân hưng" mới nổi về sau, chỉ có Nam Hàn là tiếp giáp nổi và gần bằng Nhật Bản, chứ chưa qua mặt nước Mỹ. Lẹt đẹt ở dưới là trường hợp của Trung Quốc, hay Ấn Độ.

Ghi lại cho dễ nhớ, sau sáu thập niên, một năm một người Mỹ sản xuất ra khoảng 45 ngàn đô la, của dân Âu Châu tiên tiến và Nhật Bản thì từ 30 đến 35 ngàn, dân Nam Hàn thì được gần 30. Dân Trung Quốc được cỡ một phần ba của dân Đại Hàn, lạc quan xính xái thì cho là kiếm được 10 ngàn đồng....

Tài năng có vậy mà thôi, và nay lại ôi thôi nước lã ra sông!


***


Nhưng kinh tế cũng là chính trị. Cái siêu hạng của Hoa Kỳ nằm ở nơi khác.

Ở khả năng đáng trống la làng. Dân Mỹ xanh xao thời Tổng khủng hoảng nên chạy theo F.D. Roosevelt, rồi mở lòng lân tuất với chế độ cưu mang xã hội thời L.B. Johnson, và vật vã với Jimmy Carter về tương lai u ám vì nạn lạm phát và hết dầu. Vài chục năm sau lại có Obama và hội chứng Obamê, với "đổi thay và hy vọng" khi cả thế giới nói đến sự suy tàn của nước Mỹ....

Nhưng trong khi các thầy bàn luận giải về sự thoái trào, cãi nhau chí choé và bỏ phiếu lung tung, nước Mỹ thâm sâu vẫn tìm ra giải pháp khác và cái trớn khác. Khi phép lạ cứ thường xuyên xảy ra như vậy, chẳng ai coi là điều kỳ diệu nữa! Vì vậy, nếu trong vài tháng tới, nếu có thấy bùng nổ cuộc tranh luận về lãi suất tăng vọt, xin cứ điềm điềm.

Cậu thanh niên trăm tuổi này vẫn còn xuân. Còn dân Tầu thì chưa giàu đã già.

Lời cuối cho vui: Tuần này họ còn theo dõi vụ xử án lãnh tụ Bạc Hy Lai, kẻ đề xướng "mẫu mực Trùng Khánh" để cứu nguy Trung Quốc. Họ Bạc sẽ gặp một nhân chứng tai ác là bà vợ. Từ trong tù, nàng Cốc Khai Lai có thể phản thùng và cho chồng vào tù để cứu lấy đứa con trai, là cậu ấm Bạc Qua Qua.

May quá, cậu ra đang hồn nhiên sống bên Mỹ.... Nếu thấy Tiểu Bạc lại giao du với các cậu ấm cô chiêu của Hà Nội trong nền tư bản tàn tạ của Hoa Kỳ thì ta đừng ngạc nhiên.

Nước Mỹ quái đản!