Hiển thị các bài đăng có nhãn Oanh Kích Tự Do. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Oanh Kích Tự Do. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

Thề Xong Rồi Quên



Nguyễn-Xuân Nghĩa - Tuần báo Sống ngày 150916
"Vùng Oanh Kích Tự Do"

Con sông chảy mãi vào chốn cũ sẽ thành cái ao

 * Ground Zero, ghi lại di tích của tòa tháp đôi World Trade Center đã sụp đổ *


Bài này viết đúng ngày, xuất bản trễ vài ngày, đâm ra lại như được viết sớm một năm. Sang năm sẽ đọc lại, như mới….


Sáng ngày 11 Tháng Chín năm 2001, Hoa Kỳ bị quân khủng bố tấn công một lúc nhiều mục tiêu.

Mục tiêu là tòa tháp đôi World Trade Center tại New York và Ngũ giác đài Pentagone tại Thủ đô. Còn phi vụ số 93 của hãng United Airlines thì chưa bay tới mục tiêu - tòa Bạch Ốc hay trụ sở Quốc Hội? - được hành khách cướp lại và tự lao vào chỗ chết tại một cánh đồng ở Pennsylvania. Có 44 người tử vong kể cả bốn tên khủng bố, nhờ vậy mà cứu được nhiều người. Tổng cộng thì hơn ba ngàn người thiệt mạng…

Mãi mãi sau này, mọi người không thể quên rằng khi biết những tin dồn dập ấy thì chúng ta đang ở đâu. Người viết này nhớ là khi ấy mình vừa qua một đêm không ngủ rồi hoa mắt ngó truyền hình mà không hiểu nổi. Sau đó là điện thoại tới tấp. Khi ấy, mình còn nhớ là vì có quá nhiều mục tiêu bị tấn công ở mọi nơi nên chỉ có thể chọn một mẫu số chung là thời gian.

Và gọi đó là “Vụ Khủng bố 9-11”: Hoa Kỳ vừa bị một trận Trân Châu Cảng ngay tại bộ não.

Khách có kẻ bước vào thì kinh hãi vì vẻ rười rượi của người viết nên lặng lẽ ngồi một xem kẻ có tâm sự buồn này gõ những gì mà lại ủ dột như người viết bản cáo phó của chính mình….

***

Vào ngày đó, mọi người Mỹ đều bị chấn động bởi hình ảnh kinh hoàng và cả ngàn cuộc phỏng vấn thương tâm của người thoát chết, của gia đình các nạn nhân, gia đình các anh hùng đã hy sinh là cảnh sát và lính cứu hỏa. Rồi đến rất nhiều chi tiết bi hùng về chuyến bay United 93.

Không chỉ nước Mỹ mà cả thế giới cũng bàng hoàng, và có phản ứng liên đới.

Tối hôm đó, tại Paris, giáo sư Nicole Bacharan của trường “Sciences Po” và Đại học Stanford trả lời phỏng vấn trên truyền hình France 2 với một câu để đời: “Tối nay, chúng ta đều là người Mỹ”. Nhật báo Le Monde của giới trí thức thiên tả xuất bản tại Paris vào hôm sau có bài xã luận của Giám đốc (Chủ nhiệm/Chủ bút) Jean Marie Colombani với đề tựa phản ảnh tâm lý khi đó của mọi người trên thế gian: “Nous sommes tous Américains”.

We Are All Americans.

Với người Mỹ cao niên hoặc thuộc sử, “We Are All Americans” là ca khúc nguyện thề ủng hộ các chiến binh trong Đệ nhất Thế chiến. Là sử gia và học giả gốc Mỹ tại Pháp về Hoa Kỳ, hiển nhiên Nicole Bacharan cũng biết như vậy và diễn tả ý tưởng thề nguyền đó. Sau “Vụ Khủng bố 9-11”, cả thế giới đồng tâm chung sức với Hoa Kỳ

Trong khi ấy, nước Mỹ tự chuẩn bị cho đợt tấn công khác, có thể là với võ khí nguyên tử bỏ túi. Chẳng vậy mà các cấp lãnh đạo theo thứ tự hiến định, từ Tổng thống trở xuống, không được ở cùng nơi, xuất hiện cùng lúc. Sau cơn bàng hoàng là sự giận dữ: lòng dân khi ấy sát cánh với lãnh đạo trong tinh thần ái quốc rạng ngời. Đừng ai dại dột chọc giận một quốc gia sùng tín, yêu Chúa và thích súng.

Khi ấy, tinh thần ái quốc và tôn vinh các lực lượng bảo vệ dân sự lẫn quân sự, cảnh sát và binh lính, đã đánh dạt các phong trào quá khích trong xã hội.

Đám vô chính phủ, hung hăng chống toàn cầu hóa hay tư bản chủ nghĩa được Tổng thống Bill Clinton nhượng bộ từ vụ biểu tình bạo động tại Seattle vào Tháng 11 năm 1999 bỗng mất giọng. Tháng Hai năm 2002, Diễn đàn Kinh tế Toàn cầu (World Economic Forum) còn được tổ chức ngay tại New York thay vì thị trấn Davos của Thụy Sĩ như mọi năm. Đấy là tình liên đới của doanh gia và giới kinh tế quốc tế với Hoa Kỳ, với trung tâm tài chánh của Mỹ vừa bị khủng bố tấn công.

Từ phía cực hữu, các nhóm võ trang bạo động bảo vệ quyền da trắng và lấy việc tấn công đền đài hay công thự làm vui cũng hụt hẫng mà trôi xuống rãnh. Họ chỉ còn luận điệu xuyên tạc rằng vụ khủng bố là do Chính quyền liên bang dàn dựng làm lý cớ thiết quân luật để đàn áp bên trong.

Cả nước Mỹ lúc đó đã cùng nhìn về một hướng là Tổ Quốc.

Đạo luật Patriot Actra đời ngày 26 Tháng 10 năm đó. Người Việt chúng ta hãnh diện có một người chấp bút văn kiện lịch sử này là Giáo sư Đinh Việt, chuyên gia luật pháp khi ấy là Phụ tá Tổng trưởng Tư pháp đặc trách về chánh sách. Còn người Mỹ và đại diện của họ trong Quốc hội đã đông đảo bỏ phiếu ủng hộ đạo luật. Vì an ninh chung, mọi người chấp nhận hy sinh một phần của tự do cá nhân cho nhà chức trách dễ làm việc.

Thế rồi nước Mỹ mở chiến dịch phản đòn, trên chiến trường Afghanistan vào cuối năm 2001 rồi toàn cầu với hậu thuẫn của các thành viên Minh ước Bắc Đại Tây Dương NATO, căn cứ vào điều 5: tấn công một thành viên là tấn công cả minh ước nên các nước cùng có nhiệm vụ tham chiến. Qua năm 2002, Hoa Kỳ còn tiến xa hơn vậy và vận động Liên hiệp quốc ra nghị quyết cho phép mở rộng chiến dịch vào Iraq. Lần này, đại đa số quốc gia và thành viên Quốc hội Mỹ cũng đồng ý, căn cứ trên những thông tin tình báo quốc tế và quốc gia cho thấy chế độ độc tài Saddam Hussein tại Baghdad có loại võ khí tàn sát hàng loạt và có quan hệ với lực lượng khủng bố.

Mãi sau này, người ta mới biết rằng tin tức tình báo ấy là sai. Và Chính quyền George W. Bush bị chính những người đã từng ủng hộ việc tham chiến đả kích là có ý đồ gian dối. Như mọi khi, vấn đề trở thành chính trị….

***

Bây giờ, hơn 14 năm sau, Hoa Kỳ đang trở về chốn cũ, về trạng thái tâm lý “tiền 9-11”. Tinh thần đồng tâm nhất trí đã hết. Lời thề năm xưa không còn. Những gì đã xảy ra trong 14 năm đó?

Hoa Kỳ mở ra cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu với một số thắng lợi quân sự ban đầu mà thất bại chính trị trong lâu dài. Việc tấn công và chiếm đóng Afghanistan để tiêu diệt khủng bố và xây dựng cơ chế dân chủ là một đòi hỏi trường kỳ, gây thiệt hại sinh mạng binh linh lẫn thường dân, làm công quỹ hao hụt.

Người Mỹ mệt mỏi nhìn lại, lắc đầu than khổ và trở lại thói cũ là nghi ngờ chính quyền.

Dù lãnh tụ al-Qaeda là Osama bin Laden đã bị hạ sát, các chi nhánh tự phát của al-Qaeda vẫn xuất hiện ở nhiều nơi khác, với phương tiện tuyên truyền (báo điện tử INSPIRE) để quảng bá kỹ thuật phá hoại và khủng bố bên trong các nước Tây phương lẫn nhiều quốc gia Á Rập Hồi giáo. Từ hàng ngũ al-Qaeda, tổ chức xưng danh Nhà nước Hồi giáo là ISIL còn dã man hơn vậy. Họ có tay súng, võ khí, phương tiện kinh tế là giếng dầu và ngân hàng trên một phần lãnh thổ của Syria, Iraq lẫn Libya để dùng phương pháp khủng bố ghê tởm hơn al-Qaeda nhằm tái lập một Đế quốc Hồi giáo mới, dưới sự lãnh đạo của một Giáo chủ mới.

Khác al-Qaeda với lý tưởng tôn giáo là mở cuộc Thánh chiến vào ruột gan các nước Tây phương và các chế độ Hồi giáo “phản đạo”, tổ chức ISIL dùng tạp chí Anh ngữ DABIQ phát huy tinh thần quốc gia dân tộc và kêu gọi chiến binh của cuộc Thánh chiến cùng rời bỏ xã hội Tây phương để về cố hương xây dựng Đế quốc Hồi giáo. Ý thức hệ tôn giáo của al-Qaeda và tinh thần đế quốc của ISIL cùng áp dụng phương pháp khủng bố nhưng cho hai mục tiêu riêng.

Người Mỹ nóng ruột không mất thời giờ tìm hiểu những chuyện rắc rối ấy. Họ chỉ thấy Hoa Kỳ xuất huyết và bạo lực lan rộng ở nhiều nơi rất xa lãnh thổ Hoa Kỳ. Họ dồn sự thất vọng ấy vào chính quyền và các chính đảng truyền thống của nước Mỹ. Họ nghi ngờ đạo luật Patritot Act có mục tiêu xoi mói đời tư của công dân. Họ thù ghét chính trị và cảnh sát, họ kỳ thị dân thiểu số và trong sự phân hóa chung của cả xã hội, nhiều người đã lấy việc giết cảnh sát làm thú tiêu khiển.

Đạo luật ái quốc bị xé vụn. Tấm khiên bảo vệ nước Mỹ trở thành một bảng hồng tâm cho nhiều người tập bắn. Cảnh sát hết là anh hùng mà là hung thủ.

Chánh sách mị dân đầy nguy hiểm của Chính quyền Barack Obama không thể giải thích tất cả những vụ bạo động ấy giữa dân da trắng và đa đen. Nhưng ngược lại, tâm lý chán chường đến độ thờ ơ của người dân đã giúp Obama tiến hành kế hoạch cải tạo bên trong và giải kết ở nhiều nơi bên ngoài.

Hoa Kỳ lặng lẽ thoái nhiệm và chẳng xứ nào còn nhớ tinh thần “Chúng ta đều là người Mỹ”!

Nước Mỹ trở lại truyền thống cũ là lạc quan tự tin rằng Hoa Kỳ có thể làm được mọi chuyện trên đời rồi bi quan hốt hoảng về những rủi ro bất ngờ trên thế giới. Thế giới cũng trở lại truyền thống cũ: coi Hoa Kỳ như tay súng hung hăng sẵn sàng nã đạn ở mọi nơi, rồi còn có gian ý rình rập xứ khác. Các nước có thể quên rằng nguồn tin tình báo của Hoa Kỳ đã từng giúp họ giải quyết mối nguy khủng bố mà chỉ sợ sự xoi mói của tình báo Hoa Kỳ.

Như một con sông đã tuôn chảy nhiều nơi, nước Mỹ đang chảy về chốn cũ. Thành một cái ao tù.

***

Khách ngồi bên bèn hiểu vì sao người viết này ứa lệ nói chuyện lỗi thề tại Hoa Kỳ. Thật ra chẳng hiểu gì cả. “Cây đa bến cũ con đò năm xưa?” Với con bé con trên đò, cây đa là quê hương của thằng Cuội…. 


(Viết ngày 11 Tháng Chín 2015 đầy u buồn)

Thứ Tư, 9 tháng 9, 2015

Tu Đối Kiếm và Tu Đối Sách



Nguyễn-Xuân Nghĩa - Sống Ngày 150909
"Vùng Oanh Kích Tự Do"

Mảnh trăng ai sẻ làm đôi?

 * "Thiên triều Giải đế" - Hình bìa tờ The Economist về Tân Hoàng Đế Tập Cận Bình *


Tạp chí The Economist đưa hình ảnh chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình trong chiếc áo bào của vua Càn Long với hàm ý ông Tập đang muốn dùng "Giấc mơ Trung Hoa" để đưa Trung Quốc về thời hoàng kim như những năm 1793. “Giấc mơ Trung Hoa” mà Chủ tịch Tập Cận Bình khuấy động thực chất là mồi lửa châm vào đống củi “chủ nghĩa dân tộc” đang ngày một chất cao ở Trung Quốc. Nó có thể là động cơ thúc đẩy Trung Quốc tiến lên mạnh mẽ hơn nhưng đồng thời cũng có thể đẩy Trung Quốc vào một cuộc “tự thiêu” vĩ đại. Lịch sử Trung Quốc đã chứng minh điều này. (Chú thích của tuần báo Sống).



Người viết này thành thật khai báo với phường khóm rằng mình đang chán đời!

Loạn thế, nam nhi tu đối kiếm
Tha phương, bằng hữu trọng phân khâm.

Nguyễn Du viết như vậy trong bài “Lưu biệt Nguyễn Đại lang” (*) còn ghi trong tập thơ chữ Hán là Thanh Hiên Thi Tập. Dịch thoát là “gặp thời loạn, nam nhi nhìn gươm mà thẹn; chốn tha hương bè bạn quý trọng lúc chia tay”. Hai câu “thực” của bài thơ làm rưng rưng nước mắt nhớ đến cảnh anh em chiến hữu bị bẻ gươm gẫy súng, vài đứa lác đác còn lại đành xé khăn làm kỷ niệm khi biệt ly trong khi kẻ thù tưng bừng khai trương cửa hàng huê dạng hoành tráng trên truyền hình.

Vì vậy, ai ơi đừng la khi chúng tôi thích cụng ly. Cũng là một cách… chia ly vậy, cho tới kỳ nhậu sau….

Khách ngồi bên rất quý trọng phút cảm khái mà ngồi yên một góc, bồng chai rượu như bế con thơ. Để người viết lãng đãng với câu kết của bài thơ:
Lưu thủ giang nam nhất phiến nguyệt,
Dạ lai thường chiếu lưỡng nhân tâm.

Đành giữ mảnh trăng ở miền Nam con sông, đêm về vẫn soi lòng đôi ta. Tố Như viết thế thì đêm ngắm trăng là ta thấy người ấy ở bên kia. Mà vầng trăng dĩ nhiên là không biết, có khi người ấy cũng chẳng hay - vì đang hát Karaoke với nhịp điệu Hương Cảng! Có gì lãng mạn và bi thảm hơn?

Nhưng nếu muốn khỏi “tu đối kiếm” thì ta vẫn có thể… đối sách.

Thì đây!

***


Thời sự hàng ngày vẫn giọng vào đầu và đập vào mắt chúng ta hình ảnh nhập nhòa về Hy Lạp và Trung Quốc. Có muốn thoát thì cũng khó. Đã thế, hãy ngó vào đấy là thấy nguôi ngoai.

Từ khi có sử có sách, mọi người đều biết Hy Lạp là cái nôi của văn minh Tây phương và Trung Quốc là tấm gương sáng tựa vầng nguyệt Đông phương. Chuyện mấy ngàn năm rồi.

Hy Lạp nằm tại Địa Trung Hải, tiếp cận nơi phát minh ra canh nông là khu vực Trung Đông ngày nay. (Xin lỗi ông Thần Nông và mấy ông thần nói phét của Trung Hoa về "giáo dân nghệ ngũ cốc"  hay là Ta đã học Tầu về canh nông!) Khoa học khảo cổ đã tìm ra điều ấy. Từ sinh hoạt săn bắn và cầu âu hái lượm trên một diện tích quá rộng, con người đã nhờ nông nghiệp mà quy tụ và sinh sống trong vùng đất hẹp hơn, có thể kiểm soát và phát triển được.

Nhờ vậy, Hy Lạp mới có buôn làng rồi đô thị ngày càng đông dân và học nhau kinh nghiệm mà trở thành đất văn minh. Bên cạnh đó, Ai Cập hay Trung Quốc cũng phát triển theo cùng tiến trình.

Từ Hy Lạp, nghệ thuật tạo ra sự thịnh vượng và tạo ra các phương tiện đem lại thịnh vượng, như kiến năng và dụng cụ, đã phát triển mạnh. Nhưng cuối cùng thì nước Anh man mọi thời Đế quốc La Mã lại qua mặt tổ sư mà thành đệ nhất cường quốc Âu Châu vào Thế kỷ 19. Còn Hy Lạp thì cầm cái bát vàng của một thời vang bóng mà đi cầu viện. Xin typo ghi cho rõ để khói nói về việc bài tiết!

Đấy là thời sự ngày nay.

Bên kia chân trời thì Trung Quốc cũng thăng hoa và thăng trầm như rứa.

Nền văn minh Trung Hoa xuất hiện khá sớm khi đa số Âu Châu vừa ra khỏi thời ăn lông ở lỗ. Trung Quốc phát minh ra nhiều điều hữu ích cho nhân loại, từ địa bàn, thuốc súng, nghề in, kỹ thuật làm giấy và cả nghệ thuật hàng hải khi Cristobal Columbus hay Kha Luân Bố còn là phân tử phiêu hốt trên trời, gần 90 năm sau mới tìm ra “Tân thế giới” vào năm 1492.

Nhưng chỉ vài thế kỷ thôi, sự đời lại đảo ngược. Trung Quốc ngồi trên bệ cao quá nên xuống không được. Đấy là nền văn minh sợ té. Nó chặt đầu những ai dám nói rằng ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác và rằng Thiên tử không phải luôn luôn có lý.

Vì vậy Thiên tử mới bị tứ di man rợ lôi từ trên bệ xuống bợp tai đá đít liên hồi.

Viết thêm về văn hóa cho văn hoa, trong ngàn năm, từ đời Tống quãng 960 đến thời Thanh mạt quãng 1860, có 650 năm là Thiên tử… nói ngoại ngữ của các dị tộc Nguyên Mông, Kim Liêu, Mãn v.v…. Rồi bị Âu Châu cho hít đất, hoặc hít thuốc phiện để nằm bẹp trong nhà mà vẫn vân du cùng Tề thiên Đại thánh.

Ngày nay, sĩ phu mũ đỏ của Thiên triều Bắc Kinh mới giải thích ngược – mà sai – rằng sở dĩ Trung Quốc lụn bại là vì bị liệt cường xâm lăng và bóc lột. Mấy con vẹt Hà Nội cũng học phép đó mà giải thích rằng mọi sự đều do Mỹ-Ngụy gây ra!

Dốt có môn bài, ngu có bằng cấp.

Từ 500 năm qua, vụ bóc lột kinh hoàng vĩ đại nhất lịch sử loài người là do con cháu Kha Luân Bố tiến hành tại “Tân thế giới”. Đế quốc Tây Ban Nha đã tiêu diệt các nền văn minh khác và bóc lột sức lao động của dân bản địa vùng Trung Nam Mỹ để đem về Âu Châu một lượng quý kim cỡ 200 tấn vàng ròng và 18 ngàn tấn bạc trắng. Đấy là Đế quốc đã có thời “giàu” nhất Âu Châu.

Rồi họ đem quý kim đó dát lên mão – mà quên bộ não.

Bốn trăm năm sau, cuối Thế kỷ 19, Tây Ban Nha là một trong mấy xứ nghèo nhất Âu Châu, có trình độ thất học còn cao hơn dân da đen tại Đế quốc Mỹ đáng ghét - trước khi Tổng thống da đen Barack Obama làm cho thất học hơn. Là chuyện sẽ bàn khi khác.

Cho nên chuyện bóc lột như nguyên nhân của mọi sự, như Mác, Mao, Hồ và một đám thầy pháp mũ đỏ vẫn linh tinh in vào đầu kẻ nhẹ dạ, chỉ là chuyện sai bét. Và sự thịnh vượng hay phú cường phải đến từ nhiều yếu tố khác. Tập Cận Bình và toàn ban đang tập học về các yếu tổ ấy.


***


Ngày nay, tuần qua, khi bạn ta nhìn Trung Quốc diễu võ dương oai mà nhớ về Bình Long anh dũng, Quảng Trị kiêu hùng hay Hoàng Sa tức tưởi, người viết mới cảm khái chuyện “tu đối kiếm”. Và đắp chăn cho bạn đang tu chai rượu. Phần mình thì thẫn thờ với vầng trăng khuyết chỉ còn một nửa, nửa kia ai lấy đi đâu….

Nhưng nếu nhìn lại, và nên nhìn lại mà xem, sự đời không thể dứt ở đó.

______

(*)  Lưu biệt Nguyễn đại lang

Tây phong tiêu táp phất cao lâm,

Khuynh tận ly bôi ngoại dạ thâm.

Loạn thế nam nhi tu đối kiếm,

Tha hương bằng ữu trọng phân khâm.

Cao sơn lưu thủy" vô nhân thức,

Hải giác thiên nhai hà xứ tầm?

Lưu thủ giang nam nhất phiến nguyệt,

Dạ lai thường chiếu lưỡng nhâm tâm.



Bài thơ lưu lại khi chia tay anh Nguyễn

Gió thu hiu hắt thổi rừng cao,
Cạn chén đêm khuya chuyện dạt dào.
Thời loạn nam nhi sầu đối kiếm,
Quê người bầu bạn tủi chia bào.
Cao sơn lưu thủy nào ai hiểu,
Góc bể chân trời biết kiếm đâu?
Còn đó Giang Nam trăng một mảnh,
Đêm đêm soi tỏ nỗi lòng nhau.

(Bản dịch của Nguyễn Thạch Giang)

Chưa rõ Nguyễn Đại Lang là ai.

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2015

Lườm Âm và Thầm Oán



Nguyễn-Xuân Nghĩa - Sống Ngày 150902
"Vùng Oanh Kích Tự Do"

Cậu bé Obama và con heo nái họ Tập 

 * Lại bị nó lừa rồi, hý họa của báo Mỹ *


Theo lẽ thường, người ta có thể ngó nghiêng để tỏ phản ứng. Người Bắc đanh đá gọi đó là “lườm”, khác với “nguýt” là nhìn với vẻ khiêu khích - mà thường thì chỉ khiêu khích ở đằng sau. Đấy là lẽ thường.


Trong thực tế của đời sống có thất tình lẫn lục dục – mười ba nỗi uẩn súc còn nặng hơn thập nhị nhân duyên – người ta có thể lườm thật mà cũng có thể… lườm giả. Nam giới nôm na thì chỉ biết trợn tròn con mắt, chứ phái đẹp mới có sự tinh tế mà, nói theo ngôn ngữ của các nhà văn đang tập văn chương Pháp, “ném cho một cái nhìn”. Khi họ ném cho một cái nhìn như cho một đóa hoa thì đấy là “lườm yêu”. Ai mà được cái lườm đó thì thấy là mình lên tiên.


Có lẽ đấy là tâm cảnh của Phan Khôi, khi cụ kết thúc bài “Tình Già” trong tiếng ngậm ngùi:
Hai mươi bốn năm sau
Tình cờ nơi đất khách gặp nhau!
Ðôi mái đầu đều bạc
Nếu chẳng quen lung, đố nhìn ra được!
Ôn chuyện cũ mà thôi.
Liếc đưa nhau đi rồi!
Con mắt còn có đuôi.


Người ta có thể đưa nhau đi bằng con mắt.


Nhưng đấy là ta vẫn chưa biết gì về phái nữ. Người tuyệt vời nhất còn biết nhắm mắt rồi mới ban cho một cái lườm yêu. Người viết này xin gọi đó là “lườm âm”. Chữ này thì phải trình tòa để bảo vệ tác quyền mới được! Đàn ông nôm na thô lỗ thì chỉ biết nhìn đến rách toạc mí mắt, chứ chẳng bao giờ nhận được một cái lườm âm như một diễm phúc.


Mấy ngón đê mê hạnh phúc vừa gõ đến đây, người viết lại bị làm rộn! Khách có kẻ trợn mắt hỏi gặng: “Thời sự đang nóng bỏng như vậy mà quan bác lại phiếm về con mắt mỹ nhân là thế nào?”

Lại nghĩa vụ lao động nữa! Mệt.


***


Chẳng là người viết này vừa so sánh Trung Quốc với một gã khổng lồ đang ngả bàn đèn, tức là lăn kềnh xuống đất.


Cái họa của anh khổng lồ này là bị bó chân, một phong tục dành cho phụ nữ trong các gia đình quý phái. Hủ tục man rợ ấy xuất phát từ đời Tống và kéo dài ngàn năm cho đến sau đời Thanh mới tạm chấm dứt. Rồi lại được lãnh đạo Bắc Kinh tái tục.


Lần này, cách mạng còn đi xa hơn, nên bó chân cả nước trong chế độ chuyên chính.


Vì vậy, Trung Quốc mới là một anh khổng lồ có một tỷ 350 triệu dân, mà lại bị bó chân nên sau ba chục năm “cải cách khai phóng” của Đặng Tiểu Bình, đã nằm ngang tầm cỏ khi đòi chạy đua với thiên hạ. Đảng và nhà nước bó chân người dân nên bó luôn cả cái đầu của mình. Những kẻ ngu ngơ lú lẫn ở Hà Nội mà nhìn qua Đài Loan thì có thể thấy người Hoa bay nhẩy ra sao với lợi tức đồng niên cao hơn gấp ba người dân Hoa lục.

Và dân Đài Loan còn có quyền cho Quốc dân đảng hít đất trong cuộc bầu cử tới đây mà xứ sở vẫn có lãnh đạo.


Khách có vẻ chưa hài lòng với cách lung khởi của người viết nên lại nốc thêm một chung rượu nữa, mới hỏi tiếp. Chuyện bó chân đàn bà ăn nhậu gì tới màn oanh kích kỳ này? - Có chứ! Nhưng món ăn ngon thì phải ninh cho nhừ…. Hãy cứ uống rượu mà phê – nhưng không được phán!


Cái nếp văn hóa khinh miệt phụ nữ là chứng tật thâm căn cố đế của nền văn minh Trung Hoa. Qua đời Trung Cộng nó vẫn còn di căn. Vậy mà chúng ta vừa thấy vài chuyện lạ.


Đầu năm 2012, trùm công an của thành phố Trùng Khánh là Vương Lập Quân đã vào Lãnh sự quán Hoa Kỳ tại Thành Đô để xin tỵ nạn chính trị. Giữa năm 2015, Thượng tướng Quách Bá Hùng, nguyên Ủy viên Bộ Chính trị và Phó Chủ tịch Trung ương Quân ủy hội, bị điều tra về tội tham nhũng và hối mại quyền thế nên cũng tìm đường vượt biên.


Cả hai đều dùng "mỹ nhân kế", nhưng với màu sắc xã hội chủ nghĩa: người muốn vào và kẻ muốn ra đều giả làm đàn bà!

Không có gì đau hơn cho bậc trượng phu lẫm liệt ấy là khi phải mượn xiêm y của phường thấp kém để cầu sống. Ôi cái nhục khăn yếm làm ta nhớ tới Gia Cát Lượng. Nhưng vì bị bó chân nên dù có mặc váy họ đi vẫn không thoát. Nên đang tu chùa huyền. Là đang ngồi tù!


Khách ngồi bên đã có vẻ hả hê nên vật lộn với chai rượu. Nhờ vậy, người viết này mới điều chỉnh tác xạ. Pháo vào nơi khác.


***


Vấn đề của Trung Quốc ngày nay không phải là kinh tế.


Sau khi các thị trường chứng khoán và hối đoái đều theo nhau sụt ván thiên từ Tháng Bảy qua Tháng Tám, kinh tế xứ này sẽ hạ cánh nặng nề rồi trôi vào khủng hoảng tài chánh vì núi nợ ngất trời, cao bằng 28 ngàn tỷ đô la. Số tỷ này là khái niệm trừu tượng. Có nói là bằng một ngàn triệu thì cũng chẳng ai rõ là gì. Thôi thỉ đếm: nếu đặt một tỷ bạc toàn là giấy 100 xuống sàn mà đếm, và một giây đếm được hai tờ như các kiểm phiếu viên ngày xưa thì gần hai tháng không ăn không ngủ mới đếm xong. Và 28 ngàn tỷ thì còn lâu hơn nữa.


Vấn đề của Trung Quốc cũng chẳng là xã hội.


Từ ngày đầu của năm 2015 đến nay thì trung bình cứ ba tuần lại có một tai nạn bất ngờ. Lại gõ sai rồi! Tai nạn chết người mà chẳng bất ngờ. Từ dẫm đạp lên nhau mà chết như tại Bến Thượng Hải vào đêm Giao thừa Tây đến vụ nổ các kho hóa chất ở Thiên Tân vào ngày 12 Tháng Tám, ở giữa điểm xuyết bằng vụ du thuyền bị lật trên sông Dương Tử khiến 442 người thiệt mạng, v.v… cái chuỗi “nhân họa” ấy là truyện dài không đoạn kết về một xã hội mà nhà nước không có cái cáng cấp cứu nạn nhân mà thừa cái còng để nhúp bất cứ ai nói khác với đảng.


Từ hai chuyện kinh tế và xã hội ngút ngàn đó, nếu có mù thì cũng phải thấy rằng vấn đề của Trung Quốc là chính trị. Hệ thống lãnh đạo bị thị trường quật ngược mà bộ máy nhà nước chống đỡ không nổi. “Phàm thế cuộc trong thiên hạ, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan”… Tam quốc chí Diễn nghĩa của La Quán Trung đã mở đầu như vậy. Chuyện hợp tan của Trung Quốc đang tái diễn?


Có một người dù chẳng đọc sách Tầu cũng nói như vậy. Đó là Tổng thống Barack Obama của Hoa Kỳ! Oai chưa?


***

Tháng Năm năm 2014, sau một bài diễn văn tại trường Võ Bị Quốc Gia West Point với trọng tâm trình bày đối sách ngoại giao của Hoa Kỳ, thì vào ngày 29, Tổng thống Obama có cuộc phỏng vấn dài với đài phát thanh National Public Radio về cùng đề tài. Dư luận Á Châu đặc biệt chú ý đến một lời phát biểu của Tổng thống Mỹ về Trung Quốc, khi ông được hỏi về an ninh Đông Á. Đó là "quyền lợi chiến lược của nước Mỹ có thể bị đe dọa nếu Trung Quốc tan ra từng mảng" và "đấy là điều Hoa Kỳ không muốn".


Tổng thống Hoa Kỳ dựa trên những sự kiện nào để nói về nguy cơ tan rã của Trung Quốc khi cả thế giới đang e ngại sức mạnh quân sự của nền kinh tế đứng hạng nhì thế giới?


Người ta không quên cách nay đúng một năm, tại phiên họp cấp cao lần thứ năm giữa hai quốc gia, gọi là "Diễn đàn Đối thoại về An ninh Chiến lược và Kinh tế", lần đầu tiên mà Tổng trưởng Ngân khố Mỹ lại khuyến cáo Trung Quốc ngay tại thủ đô Mỹ, rằng kinh tế Mỹ đã chấn chỉnh nền móng và có 40 tháng tăng trưởng, còn Trung Quốc phải tiến hành chuyển hướng để duy trì tăng trưởng bền vững hơn trong tương lai, qua nhiều cải thiện cơ bản về cấu trúc và chính sách.


Từ một giác độ khác, giới quan sát kinh tế nói đến nhu cầu tái cân bằng chiến lược phát triển khi một thế hệ mới lên lãnh đạo xứ này từ Đại hội đảng khóa 18 vào cuối Tháng 11 năm 2012. Một năm sau Đại hội, cấp lãnh đạo như Chủ tịch Tập Cận Bình đề ra hướng cải cách qua Nghị quyết Ba của Hội nghị Ban chấp hành Trung ương khóa 18 vào cuối Tháng 11 năm 2013, và Thủ tướng Lý Khắc Cường qua bản báo cáo tại khóa họp Quốc hội vào đầu năm 2014.


Từ đó đến nay, Trung Quốc chưa chuyển hướng như đã đề ra. Ngược lại, Bắc Kinh tiếp tục nhiều biện pháp kích thích kinh tế để duy trì mức tăng trưởng theo chiều hướng bấp bênh cũ và vì vậy kinh tế xứ này khó thoát một vụ khủng hoảng.


Một năm sau, chúng ta đang tiến tới thời điểm khủng hoảng ấy.


Đấy là lúc thiên hạ phân vân. Khi nước Tầu có loạn vì nước toàn có lậu thì đệ nhất siêu cường Hoa Kỳ tính gì? Obama đã trả lời mà chẳng ai chịu nhớ: "Quyền lợi chiến lược của nước Mỹ có thể bị đe dọa nếu Trung Quốc tan ra từng mảng" - và "đấy là điều Hoa Kỳ không muốn".

Hoa Kỳ không muốn nhiều chuyện lắm mà cũng chẳng làm gì được. Với chính quyền Obama thì càng không làm gì được! Hãy nhìn thời sự thì biết. Vì vậy, Obama chỉ còn một cách là thầm oán khả năng chống đỡ quá tồi của Tập Cận Bình và tập đoàn bất tài vây quanh. Và ngồi trên đôi tay của mình. Vì thế, khi hội kiến Obama vào Tháng Chín, Tập Cận Bình sẽ lại diễn vở mỹ nhân kế với màu sắc xã hội chủ nghĩa Trung Huê. Như con heo nái, họ Tập sẽ ai oán học phép… lườm âm. Mà Obama không hiểu.

Đúng là Ô Ba Mao.